Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 170: Đầu óc có vấn đề
Cập nhật lúc: 2025-05-11 09:41:47
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ra khỏi khu nhà dành cho thanh niên trí thức, tiếng trẻ con trong thôn chơi đùa ầm ĩ ập đến, tất cả lũ trẻ đều đang chạy về một hướng.
Lúc này Thẩm Hướng Dung đang đứng ở ven đường, bên cạnh cô còn có vài người thanh niên trí thức khác. Cao Tuấn cũng ở đó, lại không thấy Văn Mẫn đâu.
Thẩm Hướng Dương đến gần, thuận miệng hỏi một câu: “Đồng chí Cao Tuấn, đồng chí Văn Mẫn đâu? Không phải cô ấy ra ngoài với anh sao?”
“Chúng tôi cùng nhau ra ngoài thật, nhưng ai đi đường nấy. Hai người đừng hiểu lầm, tôi với đồng chí Văn Mẫn cũng không thân nhau, bởi vì cùng lên xe từ một điểm, lại cùng tới thôn Thượng Thủy cắm đội, nên mới nhận thức thôi.”
Khi nói “Hai người đừng hiểu lầm”, ánh mắt còn nhìn chằm chằm vào Thẩm Hướng Dung, dáng vẻ giống như bạn trai bị hiểu lầm đang cố gắng giải thích với bạn gái vậy.
Trong lòng Thẩm Hướng Dương rất không thoải mái, bước lên một bước, đứng giữa hai người, ngăn cản tầm mắt của Cao Tuấn, chỉ về phía đám trẻ con đang hoan hô nô đùa trước mặt, chuyển chủ đề: “Đám trẻ có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hướng Dung: “Nghe nói có người đang dạy người ta lái máy kéo ở sân đập lúa, mọi người đều đi xem!”
Cao Tuấn kinh ngạc: “Thôn Thượng Thủy còn có cả máy kéo?”
“Là của công xã, trong thôn viết báo cáo xin mượn mấy ngày.”
Vân Chi
Nếu là của công xa, thì không có gì lạ. Nhưng Cao Tuấn vẫn còn nghi hoặc khác: “Trước đây không phải bí thư chi bộ từng nói, hơn nửa tháng nữa mới trồng lúa sớm sao? Hiện giờ đang thời điểm nông nhàn, trong thôn không có việc gì, sao phải mượn máy kéo?”
“Trong thôn hợp tác với xưởng thực phẩm, mỗi tháng phải đưa cho bên đó một đám đậu phụ thối và bột ớt. Tháng này đã tới thời gian giao hàng rồi, gần đây chuyện làm ăn của xưởng thực phẩm không tồi, đơn đặt hàng không nhỏ, hơn nữa còn có cả thịt gà nữa. Số lượng lớn, dùng sức người đưa hàng không thuận tiện lắm, nên đại đội trưởng đã đứng ra xin công xã cho mượn máy kéo.”
Cao Tuấn nhìn Thẩm Hướng Dung, hai mắt nheo lại: “Đồng chí Thẩm Hướng Dung cẩn thận thật đấy, cô đến đây cùng lúc với chúng tôi, vậy mà đã hỏi thăm được rõ ràng những chuyện này rồi.”
Sắc mặt Thẩm Hướng Dung rất hờ hững: “Tôi vừa hỏi xong.”
Thẩm Hướng Dương trợn mắt khinh bỉ. Trước đó Cao Tuấn còn nói muốn đi dạo quanh thôn để tìm hiểu tình hình, thế mà ngay cả chuyện này cũng không biết, không hiểu anh ta đi để làm gì! Vốn dĩ cậu ta định đốp chát lại hai câu, nhưng nghĩ đến cảnh cáo của Thẩm Hướng Dung, lời nói đã đến bên miệng lại nuốt trở lại.
Nhưng cậu ta không nói, Du Tiểu Miên lại nói: “A? Không phải các anh về cùng với bí thư chi bộ thôn sao? Bí thư chi bộ thôn là người tốt, làm việc vô cùng nghiêm túc, có trách nhiệm, các anh là thanh niên trí thức mới, ông ấy không nói chuyện nghề phụ trong thôn cho các anh nghe à? Sao thế được?”
Cao Tuấn sững sờ, mày hơi nhăn lại. Lúc ở trên xe bò, đúng là Lưu Kim Thủy có nói với bọn họ không ít chuyện trong thôn.
Du Tiểu Miên nghiêng đầu nhìn Cao Tuấn: “Cho dù bí thư chi bộ thôn đã quên nói, khi vào thôn, chắc hẳn các anh cũng đã nhìn thấy mỗi nhà đều phơi ớt với làm đậu phụ thối rồi, còn nuôi không ít gà nữa nhỉ? Anh không tò mò, không hỏi sao? Vừa rồi tôi còn thấy anh nói chuyện phiếm với thím Đại Hoa, không phải đang nói đến chuyện này à? Vậy thì nói chuyện gì thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-170-dau-oc-co-van-de.html.]
Vốn dĩ Cao Tuấn chỉ muốn nịnh nọt Thẩm Hướng Dung hai câu, để kéo gần quan hệ với cô thôi, không ngờ lại bị Du Tiểu Miên nói nhiều như vậy.
Nhưng mà, Du Tiểu Miên vẫn chưa nói hết, cô ấy còn chỉ vào đám người đang đi tới sân đập lúa: “Thật ra cho dù lúc ấy anh khôn gbieets, nhưng tôi thấy anh cũng đứng đây từ lâu rồi, nhìn đám trẻ con đi tới sân đập lúa như ong vỡ tổ, tùy tiện kéo một đứa lại hỏi một câu không phải xong rồi sao? Chị Thẩm đây cũng là làm vậy mới biết, anh là một người đàn ông, có thế mà cũng không nghĩ ra được… Anh…”
Du Tiểu Miên chỉ tay vào đầu: “Chỗ này, không thành vấn đề chứ?”
Thẩm Hướng Dương bật cười thành tiếng, đúng là không nhịn nổi nữa rồi.
Cao Tuấn:……
Bầu không khí đột nhiên trở nên an tĩnh.
Rất lâu sau, dường như Du Tiểu Miên mới nhận ra được bầu không khí có chút quái dị, tròng mắt đen to tròn lúng liếng khẽ xoay chuyển: “A. tôi nói sai rồi, xin lỗi nhé, đồng chí Cao Tuấn.”
Cao Tuấn:……
Chuyện đã qua vài phút rồi, mới nhận ra mình vừa nói sai?
Còn nữa, xin lỗi người khác có thể dùng thái độ chân thành hơn chút được không?
Cao Tuấn: Tức như cá nóc.
Du Tiểu Miên chớp chớp mắt: “Đồng chí Cao Tuấn, anh đừng nóng giận. Tôi chỉ đùa với anh một chút mà thôi. Đương nhiên tôi biết đầu óc anh chắc chắn không thành vấn đề rồi, Trước đây khi mọi người đều ở khu nhà dành cho thanh niên trí thức, anh tự giới thiệu, anh là người tỉnh Lâm Xuyên, mười chín tuổi, đã tốt nghiệp cấp ba. Người đầu óc có vấn đề sao có thể thi đỗ cấp ba, càng đừng nói tới chuyện tốt nghiệp. Cho nên, chắc chắn không phải đầu óc anh có vấn đề!”
Lời này nghe có vẻ như không có chỗ nào không đúng, hình như còn có hương vị khen tặng, nhưng vì sao Cao Tuấn lại cảm thấy có chút quái quái thế nhỉ? Vì sao phải liên tục nhấn mạnh mấy chữ đầu óc có vấn đề kia?
Thiếu chút nữa Thẩm Hướng Dương đã bật cười như tiếng heo kêu, không phải đầu óc có vấn đề, vậy thì chắc chắn là nơi khác có vấn đề.
Cô gái này đã nhìn ra được Cao Tuấn ôm “Lòng Tư Mã Chiêu”, nên cố ý nói vậy.
Cậu ta nhìn Du Tiểu Miên, tuổi cũng không lớn lắm, chắc là cũng ngang tuổi mình, khuôn mặt tròn tròn, mắt hạnh long lanh, xét về ngũ quan, chỉ có thể tính là thanh tú, chỉ có cặp mắt long lanh kia là thu hút người khác, nhưng cách ăn mặc lại gọn gàng, không có vẻ trẻ con, cũng không quá trưởng thành, màu sắc tươi sáng, kèm thêm nụ cười trên môi, sinh ra tư vị không nói nên lời.
Đặc biệt là mấy câu cô ấy từng nói với Cao Tuấn, khiến Thẩm Hướng Dương vô cùng sảng khoái.
Ừm, là một cô gái tốt.