Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 169: Lục Vũ
Cập nhật lúc: 2025-05-11 09:41:45
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hướng Dung cười nhận lấy túi đồ: “Em trai tôi còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, gây thêm phiền toái cho anh rồi.”
Thẩm Húc lắc đầu, định ra về. Vốn dĩ mũi chân đã xoay một bước rồi, đột nhiên lại dừng chân, nhìn về phía hai chị em: “Sô cô là và thịt bò đóng hộp, đừng nói ở địa phương nhỏ như huyện Dương Sơn chúng ta, ngay cả trên tỉnh cũng rất hiếm thất. Mấy thứ này trong tay hai người, ngoài tôi ra, còn ai khác biết không?”
Thẩm Hướng Dung sửng sốt, ngơ ngác lắc đầu.
Khi ở trên tàu hỏa, tuy rằng bọn họ ra tay hào phóng, nhưng vẫn có vài phần cảnh giác, không lấy đồ từ trong hành lý ra, chỉ mua trên tàu. Bởi vậy, Cao Tuấn và Văn Mẫn chưa từng nhìn thấy mấy thứ này.
Thẩm Húc nói tiếp: “Vậy thì đừng lấy ra, đừng để người khác nhìn thấy. Cho dù bản thân muốn ăn, cũng nên tìm nơi vắng vẻ không có người lén lút ăn. Ăn hết rồi ném giấy gói và vỏ hộp xa một chút, hoặc là chôn xuống đất.”
Vân Chi
Nếu nói câu hỏi trước đó của hắn khiến Thẩm Hướng Dung nghi hoặc, vậy thì sau khi nghe lời này sao Thẩm Hướng Dung còn chưa rõ. Hắn sợ mấy thứ này đưa tới phiền toái cho bọn họ. Thẩm Hướng Dung nắm chặt cái túi trong tay, khẽ rùng mình: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh!”
Thấy cô đã hiểu rõ, Thẩm Húc nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới xoay người ra về.
Thẩm Hướng Dương cũng hiểu được mình lại làm sai chuyện, lập tức rũ đầu không nói lời nào.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần thấy cậu ta giận dỗi như vậy, Thẩm Hướng Dung đều cười hì hì đẩy cậu ta vào nhà: “Được rồi, bây giờ cùng nhau sắp xếp lại đồ đạc với chị nào, giấu những thứ này thật kỹ.”
Thẩm Hướng Dương gật đầu, giành lấy cái túi trong tay Thẩm Hướng Dung: “Để em làm cho! Chị nghỉ ngơi một lát đi, chị đã vất vả nửa ngày rồi, việc còn lại cứ giao cho em là được.”
May mà sô cô la và thịt bò đóng hộp không nhiều lắm, ngoài đưa cho Thẩm Húc ra, cũng không còn nữa. Dù sao nhà bọn họ đã suy tàn, mấy thứ này đều là trước khi đi cậu bọn họ nhét cho. Còn những thứ khác, phần lớn đều là thứ thanh niên trí thức có thể có, không tính quá khoa trương. Tiền giấy phòng thân, một phần nhỏ để bên ngoài, số còn lại chia làm ba phần, giấu trong quần áo mùa đông, cũng không cần quá lo lắng.
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Thẩm Hướng Dương vỗ bụi bẩn trên tay, quan sát căn nhà đơn sơ này. Tổng cộng chỉ có bốn phòng, nam nữ mỗi bên hai phòng, mỗi phòng đều có bốn năm người ở, thật sự rất chật chội.
Thẩm Hướng Dương có chút đau lòng cho Thẩm Hướng Dung: “Chị, em nghe nói có vài đội sản xuất có thể cho người dân địa phương chút gì đó, để đến ở nhà bọn họ. Tuy rằng phòng ở đều rất bình thường, nhưng tốt xấu gì cũng được ở một mình một gian, không cần chen chúc với người khác. Hay là em vào trong thôn hỏi một chút nhé, xem có nhà ai thừa phòng trống không? Chúng ta trả tiền?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-169-luc-vu.html.]
Sắc mặt Thẩm Hướng Dung sa sầm xuống: “Vừa rồi chị nói với em thế nào? Khiêm tốn cẩn thận! Đội sản xuất khác là do nơi ở của thanh niên trí thức không còn chỗ nữa, đành phải sắp xếp cho bọn họ ở nhà thôn dân. Thanh niên trí thức thôn Thượng Thủy đều ở nơi này, em vừa mới tới đã có ý nghĩ ấy, muốn được đối xử đặc biệt sao? Chị biết, điều kiện ở nơi này không thể so được với điều kiện trong nhà trước đây, em tạm chấp nhận một chút đi.”
“Nếu chỉ một mình em, dù điều kiện gian khổ hơn chút nữa em cũng không kêu ca. Trước kia khi em không nghe lời, gây ra họa, cha muốn trừng trị em, đều bảo ông nội tìm quân doanh nào gian khổ nhất ném em vào đó một hai tháng, em còn từng thử ngủ dưới hố đất hai ngày đó! Phòng ở bây giờ so với khi đó đã tốt hơn rất nhiều rồi. Em chỉ lo lắng cho chị thôi, chị là con gái, em đã hứa với cha mẹ, dù khổ thế nào cũng không thể để chị chịu khổ! Bây giờ trong nhà chỉ có mình em là con trai, em phải chăm sóc tốt cho chị!”
Thẩm Hướng Dung sững sờ, vốn dĩ cô nghĩ em trai mình lại giở thói đại thiếu gia, ai ngờ lại vì nghĩ cho mình, trong lòng lập tức cảm động rối tinh rối mù: “Chị trách oan em rồi, em có thể nghĩ như vậy, chị rất vui. Chị không khổ, chỉ cần chúng ta sống tốt, cha mẹ mới có thể sống tốt, như thế nào cũng không khổ. Đừng vào thôn hỏi thăm, chị không đi đâu cả, ở đây cũng rất tốt.”
Tất nhiên Thẩm Hướng Dương biết, trong lời nói này phần an ủi chiếm đa số.
Thấy cậu ta không nói lời nào, Thẩm Hướng Dung sợ cậu ta tự quyết định, lại nói thêm: “Hướng Dương, bây giờ nhà mình không giống trước kia, chúng ta không thể dùng tiêu chuẩn trước kia để xử lý các vấn đề. Sau này, đây chính là nơi chúng ta sinh sống, có lẽ… Khả năng chúng ta sẽ phải ngốc ở chỗ này rất rất lâu. Chúng ta phải học cách thích ứng. Nếu đã như vậy, thì thích ứng sớm một chút, sẽ tốt hơn so với thích ứng muộn, có đúng không?”
Đạo lý đúng là như thế.
Thẩm Hướng Dương thở dài, không biết lại nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt trở nên oán giận: “Đều do Thẩm Hướng An và tên Lục Vũ kia! Nếu không phải do Thẩm Hướng An, bây giờ chị đã vào đoàn văn công rồi, đâu cần xuống nông thôn chịu khổ? Còn tên Lục Vũ kia nữa! Trước đây chính nhà họ Lục bọn họ vội vàng xin được cưới chị, vậy mà khi nhà chúng ta vừa xảy ra chuyện, bọn họ lại nói muốn từ hôn!”
“Chị, chị tốt như vậy, người thích chị có thể xếp một vòng quanh thủ đô đấy! Nếu biết sẽ như vậy, trước đây có bao nhiêu nhà tốt để chọn, chúng ta cần gì phải chọn nhà họ Lục! Khi ấy Lục Vũ thích chị đến mức nào, kết quả thì sao? Khi cha mẹ anh ta trở mặt không nhận người, một câu anh ta cũng không dám nói, sau đó lập tức đồng ý đi xem mắt với người khác. Bây giờ sợ là đã kết hôn với người ta, quên chị từ lâu rồi.”
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Hướng Dương lại vô cùng tức giận, nói không để ý, khi quay đầu lại mới phát hiện ra sắc mặt Thẩm Hướng Dung đã trắng bệch, ánh mắt phiêu xa. Cậu ta hoảng loạn, duỗi tay kéo Thẩm Hướng Dung, lại phát hiện ra tay cô đang khẽ run rẩy.
“Chị! Em… Em không nhắc tới anh ta nữa! Chị đừng như vậy! Chị! Do em không tốt, em lắm miệng. Nếu chị không vui, hay là đánh em một trận nhé? Chị! Chị… Chị đừng nghĩ đến anh ta nữa, đừng thích anh ta nữa, có được không?”
Thẩm Hướng Dung xoay đầu lại: “Chị không sao, chị không nghĩ đến anh ta nữa. Đã lui hôn, chị với anh ta đã chấm dứt quan hệ, chị còn nghĩ đến anh ta làm gì? Chị đi múc nước, chúng ta ngồi tàu hỏa lâu như vậy, trên người dính nhơm nhớp rồi, phải tắm rửa mới được.”
Nói xong cô rút tay ra, xoay người ra cửa,
Dáng vẻ ấy… Nước mắt sắp rơi xuống rồi, còn sợ cậu ta nhìn thấy, cố ý nghiêng mặt đi, sao Thẩm Hướng Dương có thể tin được chị gái không sao cả. Cậu ta há miệng, muốn nói gì đó, lại không biết nên mở miệng thế nào, giống như bản thân nói gì lúc này đều sai. Cậu ta giơ tay lên cho mình một cái tát: “Cho mày không lựa lời này, cho mày nhắc tới Lục Vũ này!”
Đánh liên tục vài cái tát, sau đó xoa xoa mặt mình xong, cuối cùng Thẩm Hướng Dương cũng ra ngoài theo. Cậu ta sợ chị gái không tập trung, tinh thần bất ổn xảy ra chuyện.