Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 166: Thẩm Hướng Dương

Cập nhật lúc: 2025-05-11 08:10:29
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi biết người đón bọn họ là bí thư chi bộ thôn, bốn người thanh niên trí thức đều có chút kinh ngạc, có hai người bắt đầu mở miệng nịnh nọt, nói bóng nói gió hỏi thăm tình hình trong thôn.

Hai người còn lại, một cô gái lông mi cong cong, mắt phượng xinh đẹp, diện mạo đáng yêu, yên lặng lắng nghe, cười rất dịu dàng, không nói lời nào.

Một cậu thanh niên, nhìn có điểm giống cô gái kia, nhưng khuôn mặt góc cạnh hơn, trên mặt vẫn giữ vài phần trẻ con, nhìn qua cùng lắm chỉ mười sáu tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong đám người, khả năng cũng vì điểm này, mà tính tình cũng hoạt bát hơn những người khác.

Cậu thanh niên nhích người tới gần Thẩm Húc: “Sau này chúng ta đều sống cùng nhau ở thôn Thượng Thủy rồi, không ngại làm quen một chút chứ, đồng chí xưng hô thế nào?”

“Tôi họ Thẩm, tên chỉ có một chữ: Húc!”

Cậu thanh niên sửng sốt, chỉ trong giây lát đã trở nên vui mừng, ánh mắt tỏa sáng: “Em cũng họ Thẩm, chúng ta cùng một họ, nói không chừng năm trăm năm trước còn là người một nhà đấy, sau này em gọi anh là anh trai nhé!”

Phụt!

Hai người đang nói chuyện với Lưu Kim Thủy, nghe thấy lời ấy đều cười thành tiếng: “Người cùng một họ là người một nhà, đều gọi là anh trai! Vậy khắp thiên hạ này có vô số người họ Thẩm, cậu định nhận tất cả là anh trai à?”

Chính cùng Lưu Kim Thủy nói xong lời nói hai người cười ra tiếng tới, “Cùng họ chính là một nhà, đã kêu ca a! Kia khắp thiên hạ họ Thẩm nhiều đi, ngươi còn một đám đi nhận ca ca sao?”

“Họ Thẩm trên đời nhiều vô kể, nhưng hợp nhãn duyên có mấy người? Tôi thấy đồng chí Thẩm Húc này hợp nhãn duyên nên mới nói thế thôi.”

Hai người kia khẽ a một tiếng, không tranh cãi nữa. Trong lòng thì thầm nghĩ: Nhìn còn nhỏ tuổi như vậy, còn tưởng rằng là người không tim không phổi, không có tâm cơ, không ngờ người ta cũng thành tinh rồi, chưa gì đã biết lôi kéo làm quen nịnh bợ người khác. Đồng chí Thẩm Húc này, bọn họ cũng vừa nghe thư ký Lưu nhắc tới, là người có năng lực nhất trong thôn.

Cậu thanh niên kia không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, lại tiếp tục nói chuyện với Thẩm húc: “Chào anh, em là Thẩm Hướng Dương.”

Nói xong, còn chỉ sang cô gái bên cạnh: “Đây là chị gái em, Thẩm Hướng Dung.”

Một lát sau, khả năng cảm thấy chỉ giới thiệu riêng hai chị em nhà mình, lướt qua hai người còn lại có vẻ không tốt lắm, cậu ta lại nói tiếp: “Hai vị này là đồng chí Cao Tuấn và đồng chí Văn Mẫn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-166-tham-huong-duong.html.]

Thẩm Húc liếc mắt nhìn qua bọn họ một cái, ghi nhớ trong lòng.

Thẩm Hướng Dương vô cùng không khách khí chen tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Húc, lại lần nữa ríu rít nói về những chuyện mình gặp phải dọc đường xuống nông thôn. Phần lớn thời gian là nói về mình và Thẩm Hướng Dung, về Cao Tuấn và Văn Vẫn, chỉ nhắc đến hai câu, nói là cùng đi trên một chuyến tàu, làm quen nhau trên tàu hỏa, ngoài ra, không biết gì thêm.

Tóm lại, trong ngoài đều mang ý tứ: Chúng em không thân, không có quan hệ gì!

Thấy Thẩm Húc nghiêm túc đánh xe không để ý tới mình, cậu ta cũng không so đo, miệng lúc đóng lúc mở, nói không ngừng nghỉ. Thật ra hai người Cao Tuấn và Văn Mẫn cũng muốn nói chuyện với Thẩm Húc, nhưng mỗi lần vừa mở miệng nói một câu, đã bị Thẩm Huwongs Dương cắt ngang.

Từ huyện thành về đến thôn Thượng Thủy, xe bò chậm rãi đi mất hơn một tiếng đồng hồ, lại hoàn toàn không tìm được cơ hội nào, đành phải từ bỏ, trong lòng buồn bực, không vui trừng mắt với Thẩm Hướng Dương.

Vân Chi

Dường như Thẩm Hướng Dương không hiểu được oán khí của bọn họ, vẫn cười nói chớp mắt với đối phương. Chuyện này khiến Cao Tuấn và Văn Mẫn càng bực mình hơn.

Thẩm Húc lười để ý đến tranh đấu giữa đám thanh niên trí thức, sau khi xuống xe bò, thì đi thẳng về nhà.

Nào ngờ, vừa ăn trưa xong, đang để Thẩm Thần nằm sấp trên giường, huấn luyện năng lực ngẩng đầu của cậu bé, thì Thẩm Hướng Dương lại tới. Trên tay cậu ta còn xách theo một cái túi, trong lòng bàn tay còn cầm theo hai hộp thịt.

“Thứ này là do em với chị gái mang từ nhà tới đây, cho nhà anh nếm thử. Nghe nói nhà anh còn có ba đứa trẻ, túi kẹo này cho bọn trẻ ăn.”

Cậu ta mở túi xách ra, bên trong đúng là có một hộp kẹo. Không phải kẹo màu mà người bình thường hay mua trong huyện Dương Sơn, cũng không phải kẹo Thỏ Trắng quý giá, mà là sô cô la. Thời buổi này, thịt hộp đã rất hiếm có, sô cô la lại càng hiếm có hơn.

Ánh mắt Thẩm Húc nheo lại, từ chối thẳng thừng: “Không……”

Nhưng vừa nói được một chữ, dường như Thẩm Hướng Dương đã phát hiện ra hắn định nói gì, cậu ta nhanh nhẹn nhét hết đồ vào n.g.ự.c Thẩm Húc: “Chúng em vừa mới tới, còn chưa thu dọn xong hành lý, em về trước đây. Ngày khác em lại qua tìm anh nói chuyện!”

Nói xong lập tức quay đầu, chỉ trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.

Tìm mình nói chuyện? Nói chuyện gì? Chúng ta quen nhau sao?

Thẩm Húc nhìn đồ hộp và sô cô la trong lòng ngực, lông mày nhíu chặt lại.

Loading...