Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 160: Về nhà mẹ đẻ

Cập nhật lúc: 2025-05-11 08:10:16
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùng hai tết, là ngày con gái đã gả chồng về nhà mẹ đẻ.

Thẩm Húc và Điền Tùng Ngọc cũng đang thương lượng chuyện quà cáp cho nhà họ Điền.

“Năm nay chúng ta đã phân gia, trong nhà coi như có chút dư dả, hay là cắt nửa cân thịt heo, mang cả quả tim heo này nữa, cộng thêm mười quả trứng gà, một túi kẹo, em thấy thế nào?”

Điền Tùng Ngọc nhíu mày: “Quá nhiều, đừng mang tim heo đi nữa, giữ lại cho Yến Tử với Tam Oa ăn.”

“Không cần. Nếu Yến Tử với Tam Oa muốn ăn, anh lại nghĩ cách mua là được!”

Vân Chi

Điền Tùng Ngọc há miệng, còn muốn nói gì đó. Tất nhiên là Thẩm Húc hiểu được ý của cô rồi. Đối với nhà họ Điền, Điền Tùng Ngọc không có bao nhiêu tình cảm, bởi vậy, có thứ gì tốt cô ấy chỉ nghĩ đến con mình, không hề nghĩ đến nhà họ Điền.

“Em gả cho anh, vốn dĩ không cần lễ hỏi, mấy năm trước chưa phân gia, quà cáp đều do Hướng Quế Liên chuẩn bị, có vài quả trứng gà đã không tệ rồi. Lần nào về nhà mẹ đẻ em cũng phải nghe không ít lời châm chọc, tuy rằng em không thèm để ý, nhưng bây giờ anh có năng lực rồi, phải lấy lại thể diện cho em chứ.”

Điền Tùng Ngọc ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Húc cười hì hì nói: “Em để anh khoe khoang một lần, có được không?”

Điền Tùng Ngọc bật cười, không từ chối nữa.

Nhà họ Điền ở ngay thôn Hạ Thủy, đi bộ chưa tới nửa giờ. Hôm nay mặt trời rực rỡ, nhiệt độ tăng cao, không sợ đám trẻ bị đông lạnh. Thẩm Húc dùng chăn bông quấn chặt Thẩm Thần ôm vào trong ngực, đi cùng Điền Tùng Ngọc, một người dắt tay Tam Oa, một người dắt tay Yến Tử, ra khỏi thôn.

Nhà họ Điền có chút phức tạp, Điền Đại Dũng cha của Điền Tùng Ngọc từng cưới ba đời vợ. Người vợ thứ nhất sinh cho ông ta một đứa con trai, tên là Điền Tùng Nhân. Khi Điền Tùng Nhân được năm tuổi, người vợ ấy bệnh nặng qua đời. Một năm sau, được người khác giới thiệu, Điền Đại Dũng lại cưới người vợ thứ hai, sinh ra Điền Tùng Ngọc.

Nhà họ Điền không có tài sản gì, cuộc sống vốn dĩ khó khăn túng thiếu, vào năm nạn đói lại càng gian nan hơn. Năm ấy, nhà ai có chút lương thực đều ưu tiên đàn ông bà bé trai trước. Phụ nữ và bé gái không được ăn nhiều lắm. Vì để lại cho con mình một miếng ăn, mẹ Điền Tùng Ngọc thường xuyên đưa hết đồ ăn trong tay cho cô, còn bản thân thì đói bụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-160-ve-nha-me-de.html.]

Khả năng vì chịu đói quá lâu, tuy rằng miễn cưỡng chịu được qua nạn đói, lại khiến cơ thể hư hao, để lại mầm bệnh, chịu đựng đau đớn giày vò một năm, năm thứ hai cuối cùng vẫn không chịu được, theo gót người vợ đầu tiên.

Sau đó không lâu, Điền Đại Dũng lại cưới người vợ thứ ba. Người vợ này họ Lý, là thân thích năm đời với người què Lý trong thôn hạ Thủy. Bà Lý cũng từng kết hôn, còn có một đứa con gái với chồng trước tên là Tưởng Lan, sau đó chồng trước qua đời, nhà chồng nói do bà ta khắc phu, đã đuổi cả bà ta và con gái ra ngoài.

Dù sao Tưởng Lan chỉ là bé gái, không phải bé trai, thời buổi này phần lớn mọi người đều cảm thấy con trai mới là người nối dõi, mặc dù nhà nước vẫn luôn tuyên truyền phụ nữ có thể đỡ nửa bầu trời, nhưng tư tưởng nam tôn nữ ti đã lưu truyền mấy ngàn năm, đã ăn sâu bén rễ, nhất thời chưa thể hoàn toàn xóa bỏ được.

Cứ như vậy, bà Lý mang theo Tưởng Lan gả tới nhà họ Điền.

Điều kiện của nhà họ Điền chỉ có thế, ăn dùng đều có hạn. Khi ấy Điền Tùng Nhân đã lớn, có thể tự mình kiếm ăn, còn được người cha Điền Đại Dũng chiếu cố khắp nơi, anh ta nhận được đãi ngộ tốt nhất trong nhà.

Mặc dù Tưởng Lan là người ngoài, nhưng có mẹ ruột ở đó, cũng không bị đói lạnh, chỉ có mình Điền Tùng Ngọc bị kẹp ở giữa là chịu nhiều ấm ức nhất.

Cô chỉ là bé gái, không được Điền Đại Dũng coi trọng. Bà Lý lại không phải mẹ ruột, càng không thèm để ý, khiến cô trở thành tồn tại bị người ta bỏ qua. Cô thường xuyên làm việc bỏ lỡ giờ cơm, không còn gì để ăn, không ai nhớ để phần cho cô. Sau đó cô thông minh hơn, cho dù trong tay còn việc phải làm, khi tới giờ cơm, cũng sẽ gác lại. Cho dù thế nào, trời có sập xuống cũng phải ăn cơm trước rồi nói sau. Cứ như thế, cuối cùng cũng được no bụng.

May mà ngoài không được để ý ra, cô cũng không bị khắt khe. Mẹ kế nhà khác, hoặc là áp bức con riêng của vợ trước, mưu cầu chỗ tốt cho con của mình, hoặc là sợ bị người ta chỉ trỏ, thà bạc đãi con ruột cũng phải đối xử tử tế với con riêng, Nhưng bà Lý lại không như vậy.

Đối với Tưởng Lan, bà ta tự tay làm mọi việc, tận tâm tận lực. Đối vơi Điền Tùng Nhân và Điền Tùng Ngọc, bà ta trực tiếp làm lơ, lười để ý đến bon họ. Giống như hai đứa trẻ này không có quan hệ gì với bà ta vậy. Bà ta không nghĩ tới chuyện áp bức, cũng không suy nghĩ cho bọn họ.

Chính vì như vậy, trước đây khi nguyên thân xin cưới Điền Tùng Ngọc, Hướng Quế Liên không chịu bỏ ra tiền lễ hỏi, nhà họ Điền cũng không nói gì.

Điền Đại Dũng mặc kệ chuyện này. Bà Lý thì cảm thấy không sao cả, bà ta không tham tiền lễ hỏi của con kế, cũng sẽ không cho của hồi môn.

Khi đó, Điền Tùng Ngọc đã chịu đựng đủ bầu không khí quái dị trong nhà họ Điền rồi, với cô mà nói, nơi này nào giống gia đình? Bởi vậy, cô không hề suy nghĩ đã đồng ý. Cô gật đầu, bà Lý cũng không ý kiến, chuyện hôn nhân của nguyên thân cứ như vậy coi như xong.

Loading...