“Anh Thẩm, bọn trẻ có nhà không? Số kẹo này để cho bọn nhỏ ăn.” Vừa nói dứt lời, anh ta đã nhìn thấy trên bàn bày đủ loại kẹo. Kẹo Thỏ Trắng giống trong tay anh ta như đúc có hẳn một đống lớn, bàn tay vươn ra lập tức cứng đờ, sắc mặt đỏ lên: “Em…”
Nhìn ra được anh ta đang quẫn bách, Thẩm Húc mỉm cười nhận lấy: “Tôi thay hai đứa nhỏ cảm ơn cậu nhé!”
Thấy nụ cười trên mặt Thẩm Húc không mang theo chút ghét bỏ nào, Diêm Chí Văn nhẹ nhàng thở ra.
“Đừng khách sáo. Đều là chuyện nên làm. Nói ra thì em còn chưa cảm ơn anh Thẩm đã giúp em có được công việc tốt. lẽ ra em phải tới cảm ơn anh từ lâu rồi mới đúng, chỉ là tuy rằng em đã vào xưởng thực phẩm, nhưng thời gian làm việc ngắn, còn chưa nhận được tiền lương, năm trước chúng em mới chỉ làm hơn mười ngày, hàng tết và phúc lợi năm nay đều không có phần của chúng em. Trong tay em thật sự không có thứ gì có thể lấy ra được, cho nên… Đợi khi nhận lương rồi, em sẽ chính thức tới cảm tạ.”
Thẩm Húc không để bụng: “Công việc là do mọi người bỏ phiếu chọn ra, không phải do tôi cho cậu. Cậu có thể nhận được công việc này, là dựa vào thực lực của mình, không cần cố ý tới cảm tạ tôi.”
Diêm Chí Văn lắc đầu: “Nên cảm tạ!”
Trong lòng anh ta hiểu rõ, Thanh niên trí thức đều là người ngoài, cơ hội tốt như vậy, nếu đặt ở bất kỳ đội sản xuất nào, đều ưu tiên người trong thôn trước. Thanh niên trí thức rất khó có thể tranh được với người trong thôn. Chỉ nói lần này thôi, trong bốn danh ngạch, ngoài anh ta ra, công điểm của ba người khác đều xếp trước năm.”
“Nếu công bằng công chính, trực tiếp đưa cho bốn người có công điểm đứng đầu, hoặc là bỏ phiếu cho năm người đứng đầu, người khác cũng sẽ không nói được gì.
Mặc dù công điểm của anh ta trong đám thanh niên trí thức coi như đứng đầu, nhưng xếp trong toàn thôn, tất nhiên không thể so được với rất nhiều người, khó khăn lắm mới xếp thứ mười, vừa đủ tiêu chuẩn được vào danh sách bỏ phiếu bầu.
Nếu không phải do Thẩm Húc mở rộng phạm vi tới mười người đứng đầu, anh ta lấy đâu ra có cơ hội?
Thẩm Húc: “Thật sự không cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-159-ghen-ghet-phan-no.html.]
Khi đưa ra phương án này, tuy rằng hắn có tâm tư riêng, nhưng hắn thật sự không hề nghĩ tới sẽ đưa danh ngạch này cho đối phương. Nếu nói ba người khác là do hắn tỉ mỉ tính kế, thì Diêm Chí Văn lại hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch.
Diêm Chí Văn: “Thật sự cần thiết!”
Thẩm Húc:…… Được rồi.
Vân Chi
Khi hai người đang nói chuyện, không ai phát hiện ra, cách vài mét bên ngoài căn phòng đất, Lâm Thanh Vân đang nhìn về phía bên này, lông mi rũ xuống che kín đôi mắt lúc sáng lúc tối.
Từ trước tới giờ anh ta luôn kiêu ngạo, cho dù diện mạo hay tài ăn nói đều đứng đầu. Chưa nói tới chuyện so với thôn dân thôn Thượng Thủy, cho dù so với thanh niên trí thức khác cũng là người xuất sắc.
Thanh niên trí thức khác còn đang đau khổ vì cuộc sống ở nông thôn, anh ta đã có thể nhẹ nhàng lợi dụng ưu thế của bản thân lấy được tài nguyên tốt đẹp. Đồ ăn đồ uống đều không thiếu, ngay cả công việc ngoài đồng, anh ta dây dưa làm nửa n gày, làm không xong sẽ có người khác làm giúp.
Dù vậy, Lâm Thanh Vân vẫn không muốn ngốc tại thôn Thượng Thủy. Nếu có thể, đừng nói làm việc nửa ngày ngoài đồng, ngay cả nửa giờ, nửa phút anh ta đều không muốn làm! Anh ta muốn trở về thành phố, nếu không về cũng phải tìm được công việc ở bên này, trở thành công nhân. Đáng tiếc, tất cả tính toán của anh ta đều là công dã tràng. Ngược lại, người không tim không phổi như Du Tiểu Miên, suốt ngày vui vẻ cười đùa lại lấy được vị trí giáo viên tiểu học, Còn Diêm Chí Văn nữa, người trước đây anh ta khinh thường nhất, đã xuống nông thôn được sáu năm, công xã bên này đã từng có hai lần có danh ngạch đề cử vào Đại học Công Nông Binh, lại không được chọn lần nào.
Bao nhiêu cơ hội, không đi nịnh nọt lãnh đạo, mượn sức người khác thì thôi, ngược lại cắm đầu cắm cổ vào làm ruộng, Đúng là coi mình trở thành dân quê chân đất rồi, có thời gian rảnh rỗi không muốn tạo quan hệ với mấy cô nàng có điều kiện gia đình tốt trong thôn, ngược lại vùi đầu vào sách vở, không thì đi dạy dỗ đám trẻ trong thôn.
Thi đại học đã ngừng nhiều năm như vậy rồi, anh ta cho rằng còn có thể khôi phục sao? Dạy dỗ trẻ con trong thôn thì có ích lợi gì? Dù dạy tốt, sẽ được lên làm thầy giáo sao?
Đối với chuyện này, Lâm Thanh Vân vô cùng khinh thường, nhưng chính người khiến anh ta khinh thường như vậy, làm chuyện khiến anh ta khinh thường như vậy, lại nhận được công việc anh ta tha thiết ước mơ.
Lâm Thanh Vân hít sâu một hơi, cảm giác lồng n.g.ự.c sắp bị ghen ghét và phẫn nộ lấp đầy.