Hai mươi bảy tết, đại đội cho thôn dân nghỉ ngơi làm thịt ba con heo. Hơn nửa nộp nên trên, nửa còn lại chia cho mọi người. Mỗi hộ gia đình đều được chia thịt heo tươi ngon, vui mừng không chịu nổi. Chỉ có nhà họ Chu là không được chia gì cả, chỉ có thể thèm thuồng đứng xem.
Giữa trưa, Thẩm Vân Hà và Lưu Đại Hoa phân công cho mấy nàng dâu trẻ tuổi nấu cỗ, dùng thịt heo tươi vừa mổ xong, tiết heo, gan heo, lòng heo… Nấu sáu bảy bàn, trên mỗi bàn còn có một chậu miến hầm thịt heo lớn, trẻ con nhìn thấy đều chảy nước miếng ròng ròng.
Hết ngày hai mươi lăm, đội vận chuyển đã nghỉ tết. Mùng sáu sang năm mới bắt đầu đi làm lại, có thể nói là kỳ nghỉ tết âm lịch này không hề ngắn. Ngày thường Thẩm Húc rất hay phải chạy xe, nhưng thời gian nghỉ ngơi cũng không ít chút nào. Chạy xong một chuyến xe đường dài trở về, sẽ được nghỉ ba ngày. Chạy xong một chuyến xe đường ngắn, cũng được nghỉ một ngày.
Tính như vậy, thật ra trong một tháng, thời gian bận rộn cũng chỉ hơn nửa tháng một chút, đúng là không có công việc nào dễ kiếm tiền hơn cái nghề này.
Bữa tiệc g.i.ế.c heo, Thẩm Húc ngồi cùng bàn Lưu Kim Thủy và mấy vị cán bộ khác, nâng chén chúc mừng, hòa thuận vui vẻ. Trong bữa tiệc, rất nhiều người qua bên này kính rượu, chẳng những kính rượu đám người Lưu Kim Thủy, Thẩm Húc cũng được kính rượu không ít.
Nhìn thấy cảnh ấy, tâm trạng của Chu Đại Hải vô cùng phức tạp. Trước đây ông ta đã cảm thấy Thẩm Húc là người có khả năng rồi. Trong mấy đứa con nhà em trai ông ta, chỉ có Thẩm Húc là có tiền đồ nhất, cũng đáng tin nhất. Sự thật chứng minh, đúng như những gì ông ta nghĩ, ông ta không nhìn lầm người. Đối với người đã từng là cháu trai ruột này, ông ta từng đối xử rất thật lòng, hiện giờ, thấy người toàn thôn đều ủng hộ hắn, lẽ ra ông ta nên vui mới phải, nhưng…
Ngược lại, không phải ông ta không vui mừng chút nào, trong lòng thật sự vẫn có vài phần vui mừng, nhưng trong niềm vui ấy còn trộn lẫn rất nhiều tiếc nuối.
Đứa trẻ tốt như vậy, sao không phải con thân sinh của em trai Chu Nhị Giang nhà ông ta chứ? Nếu là huyết mạch của nhà họ Chu bọn họ thì tốt biết mấy.
Hiện giờ quan hệ giữa Thẩm Húc và bên kia vô cùng ác liệt, hắn càng có uy vọng trong thôn, cuộc sống bên kia sẽ càng gian nan hơn.
Cha mẹ mất sớm, Chu Nhị Giang gần như là do ông ta một tay nuôi lớn, vừa làm cha lại vừa làm mẹ. Khi mấy đứa cháu trai cháu gái mới sinh ra, ông ta đều yêu thương như con ruột nhà mình. Đó là còn chưa nói đến, trước khi c.h.ế.t Chu Nhị Giang từng lôi kéo tay ông ta, khẩn cầu ông ta chăm sóc vợ con mình.
Mấy năm qua, vì cô nhi quả phụ nhà Chu Nhị Giang, ông ta đã phí không ít tâm tư. Đặc biệt là mấy tháng gần đây, không ngừng xảy ra chuyện khiến cả thể xác và tinh thần ông ta đều mệt mỏi. Ông ta cũng từng nghĩ tới việc mặc kệ, nhưng mỗi khi nghĩ đến điều ấy, ban đêm sẽ mơ thấy em trai Chu Nhị Giang nhà mình, khiến ông ta không có cách nào buông tay.
Đến bây giờ, vì chuyện này, vợ ông ta thường xuyên oán giận, con trai trách ông ta, con gái cũng không tán thành.
Chu Đại Hải cảm thấy trong lòng đắng chát, sầu đến mức bạc không ít tóc.
Thẩm Húc thu hết sắc mặt ông ta vào mắt, nhưng chưa nói gì cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-157-bach-sung-khong-thich-hop.html.]
Ăn tiệc g.i.ế.c heo xong, Thẩm Húc xách đồ về nhà. Một miếng thịt ba chỉ nặng ba cân, hai cây xương ống, một quả tim heo, và một bộ lòng, Có thể nói là được chia nhiều nhất trong thôn, hơn nhà người khác không chỉ hai lần!
Nhưng mà như vậy, người trong thôn cũng không ý kiến, Thẩm Húc từ chối không chịu nhận, bọn họ còn dùng sức nhét vào trong tay hắn.
Vân Chi
Hai tám tết, Thẩm Húc mang theo một cây xương ống, nửa miếng thịt heo, và hai bình rượu ngon lấy từ trong không gian ra, lên huyện thành tặng cho Bạch Sùng.
“Vợ cậu vừa mới ra cữ, nên bồi bổ cẩn thận, trong nhà còn ba đứa trẻ nữa, mấy thứ này giữ lại cho bọn trẻ đi! Chỗ tôi không thiếu.”
“Chú Bạch, trong nhà cháu vẫn còn. Hiện giờ cháu vào đội vận chuyển rồi, phúc lợi rất khá, ăn tết được đơn vị phát cho không ít đồ, gạo dầu đều có, còn cả một túi đồ khô mang từ Hải Thành tới nữa. Chỉ là chú không thích ăn thứ đó lắm, ăn nhiều sẽ bị mẩn đỏ, nên không mang qua đây cho chú.”
Nghe thấy thế, Bạch Sùng không nói gì thêm, nhận lấy đồ rồi khi về trả lại cho hắn càng nhiều hơn. Ngoài đồ ăn ra, còn nhét thêm cho hắn một miếng lụa đỏ. Cảm nhận được sức nặng trong lòng bàn tay, Thẩm Húc mở ra thì trông thấy bên trong bọc một chiếc khóa trường mệnh, trọng lượng không nhẹ.
“Chú Bạch, chú…”
“Tiệc đầy tháng thằng bé chú không đi, đây là quà tặng bù cho đứa nhỏ.”
Thẩm Húc nhíu mày, đang định trả lại, thì Bạch Sùng đã kiên quyết nhét vào lòng n.g.ự.c hắn: “Bảo cậu nhận thì cậu nhận đi.”
Thái độ ông ấy rất cứng rắn, khiến Thẩm Húc không tiện đẩy tới đẩy lui. Bởi vì sắp đến tết, trong nhà còn rất nhiều việc phải làm, hắn không ở lại nhà Bạch Sùng lâu, chỉ ngồi một lát rồi tạm biệt ra về, trong lòng lại càng nghi ngờ hơn.
Dạo này, hình như chú Bạch càng ngày càng tốt với hắn nhỉ?
Lời này không phải ý là trước kia Bạch Sùng đối xử với hắn không tốt. Nếu như trước kia đối xử tốt với hắn năm phần, thì bây giờ gần như là mười phần, luôn nghĩ đủ mọi cách để nhét đồ cho hắn, sợ hắn thiếu ăn thiếu mặc. Biết rõ cuộc sống của hắn hiện giờ không tồi, không cần như vậy, vẫn kiên trì tặng đồ, giống như hận không thể đưa tất cả thứ tốt mình có cho hắn.
Thẩm Húc đầy bụng nghi ngờ, chú Bạch không thích hợp, quá không thích hợp!
Trực giác nói cho hắn biết, Bạch Sùng có chuyện giấu hắn, nhưng với tính cách của Bạch Sùng, nếu ông ấy không muốn nói, thì chắc chắn dù hỏi thế nào cũng không hỏi ra được. Nếu đã như vậy, Thẩm Húc chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi.