Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 155: Nhà họ Phương gây khó dễ

Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:56:32
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Song Oanh ngồi trên giường, nghe tiếng cãi cọ ồn ào bên ngoài, tâm trạng thoải mái. Cô ta nhìn căn phòng này, lại càng vui vẻ hơn. Đời trước, mặc dù sau đó cũng phân gia, nhưng bọn họ chỉ nhận được một căn phòng nhỏ. Cha mẹ cô ta đều là nông dân chân đất, không có bản lĩnh nào khác, cuộc sống khó khăn túng thiếu.

Phải đợi tới khi cô ta học lên cấp hai, cuối cùng cha cô ta mới tiết kiệm đủ tiền, tìm một mảnh đất nền nhà khác, xây lên hai căn phòng. Trước đó, cô ta luôn phải ở cùng một phòng với cha mẹ, dùng tấm ván gỗ để ngăn cách, cha mẹ ở phòng ngoài, cô ta ở phòng trong, chật chội chen chúc nhau.

Cô ta vẫn nhớ rõ, nguyện vọng lớn nhất khi nhỏ của mình chính là có thể có được một căn phòng riêng, có thể trang trí theo sở thích của mình. Mỗi năm đến ngày sinh nhật, cô ta đều ước điều này.

Hiện tại, cô ta đã thực hiện được nguyện vọng ấy sớm hơn vài năm, đền bù khuyết thiếu khi còn nhỏ ở đời trước. Tuy rằng căn phòng này đơn sơ, lại là không gian độc lập của cô tta. Cuộc sống của cô ta cuối cùng sẽ càng ngày càng tốt, còn những người từng hại cô ta, đều sẽ phải chịu trừng phạt tương ứng.

Khóe miệng Chu Song Oanh cong lên, trên mặt đầy ý cười, nhưng chỉ trong giây lát, lại hiện lên vẻ mất mát. Cô ta quay đầu, nhìn bản thân trong chiếc gương nhỏ, nhẹ nhàng vén tóc mái lên, vẫn có thể nhìn thấy một vết sẹo mờ nhạt trên lông mày phía bên phải. Thật ra không tính là quá rõ ràng, nhưng với Chu Song Oanh mà nói, lại vô cùng chướng mắt, cực kì phiền lòng.

Cô ta cắn chặt răng, vung chân lên hung hăng đá một cái, khiến cái bàn nhỏ trước mặt ngã lăn ra đất.

***

Phương Giai Giai sinh non.

Chu Ái Quân cự kỳ hận Chu Ái Đảng, vừa về nhà đã vung nắm tay đ.ấ.m cho anh ta một quả, đẩy ngã đối phương ra đất mà đánh. Đáng tiếc chưa đánh được vài cái, Chu Ái Đảng đã phản công, g.i.ế.c trở lại.

Chu Ái Quân đi học từ nhỏ, chưa từng phải làm việc nặng, sao có thể là đối thủ của Chu Ái Đảng quanh năm ra đồng? Nhưng mà dù sao anh ta cũng đã trưởng thành, lại nhiều mưu mẹo, biết sử dụng thủ đoạn, biết lợi dụng sơ hở. Bởi vậy Chu Ái Đảng cũng không chiếm được phần hơn, cả hai người đều mặt mũi bầm dập.

Nhà họ Phương vô cùng tức giận, chỉ trích Chu Ái Đảng hại c.h.ế.t cháu ngoại trai nhà bọn họ, tổn hại sức khỏe con gái bảo bối nhà bọn họ. Đây là tội cố ý đả thương người khác, nói muốn báo cảnh sát bắt anh ta lại.

Nhà họ Chu gây chuyện khiến người trong thôn Thượng Thủy tức giận, không được người trong thôn thích, nhưng dù vậy, bọn họ cũng không để người ngoài tùy tiện bắt nạt người trong thôn. Nếu nói do Chu Ái Đảng đánh, hoặc là đẩy Phương Giai Giai, khiến cô ta xảy ra chuyện, thì nhà họ Phương làm thế còn được, nhưng lần này rõ ràng là do Phương Giai Giai tự ngã, mặc dù có nhân tố Chu Ái Đảng, nhưng vẫn chỉ có thể nói là ngoài ý muốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-155-nha-ho-phuong-gay-kho-de.html.]

Tất nhiên người trong thôn Thượng Thủy không chịu nghe theo, rất nhiều người đều đứng ra làm chứng là do Phương Giai Giai tự mình trượt chân, nhà khọ Phương không thể tùy tiện há mồm định tội cho người khác như vậy.

Vốn dĩ nhà họ Phương cũng không trông cậy thật sự có thể mượn chuyện này để trị tội Chu Ái Đảng, nhưng mà vẫn muốn uy h.i.ế.p Chu Ái Đảng. Thấy biện pháp trước không thực hiện được, bèn đổi lại thành bắt Chu Ái Đảng bồi thường.

Chu Ái Đảng trực tiếp ăn vạ, đòi tiền không có, muốn mạng có một cái. Nhà họ Phương có giỏi thì tới mà g.i.ế.c anh ta.

Nhà họ Phương dám g.i.ế.c sao? Tất nhiên là không dám rồi.

Dù mẹ Phương khôn khéo, dặp phải loại người vô lại thế này, cũng hết cách. Đành phải ôm một bụng tức tới, rồi lại ôm một bụng tức về.

Mấy ngày qua, nhà họ Chu náo nhiệt phi phàm, nhưng không liên quan gì tới Thẩm Húc. Hắn chưa từng ra mặt, Điền Tùng Ngọc cũng chưa từng, ngay cả hai đứa nhỏ cũng bị hắn giữ ở nhà không cho chạy qua bên đó.

Dù vậy, đủ loại tin tức về nhà họ Chu, vẫn có người chạy tới nói cho hắn biết.

Điền Tùng Ngọc nhìn Lưu Đại Hoa nói: “Nhà họ Phương có thể ghi hận thôn chúng ta không? Sau này khi nộp lương thực, sẽ không làm khó chúng ta chứ?”

Lưu Đại Hoa không cho là đúng: “Chúng ta nộp lương thực, đều là lương thực tốt vừa mới thu hoạch, phơi khô, không thật giả lẫn lộn, không trộn lẫn đất cát lừa người. Sao bọn họ có thể làm khó chúng ta được? Phó trạm trưởng trạm lương thực thì sao? Trên ông ta không phải còn có trưởng trạm à? Trạm lương thực là do nhà ông ta mở ra chắc.”

Vân Chi

“Ông ta muốn làm khó chúng ta, chúng ta lập tức tìm trạm trưởng! Trạm trưởng không để ý, chúng ta có thể tới tìm bí thư xã, bí thư huyện ủy! Nhà họ Phương bọn họ thật sự coi thôn Thượng Thủy chúng ta không có ai sao? Một tên phó trạm trưởng mà thôi, còn có thể một tay che trời à?

Thẩm Húc khẽ cười: “Thím Đại Hoa nói lời này rất đúng! Nhà họ Phương muốn đối phó với một người, có lẽ còn được. Nhưng muốn đối phó với toàn thôn Thượng Thủy chúng ta, vẫn chưa đủ năng lực! Không nói chuyện khác, chỉ nói riêng chú Lưu có quan hệ tốt với công xã thôi, chú của anh Kiến Thiết còn công tác ở văn phòng huyện nữa. Chúng ta sợ ông ta chắc.”

Nếu không có chuyện này, sao Lưu Kim Thủy có thể đè Chu Đại Hải xuống, ngồi ổn vị trí bí thư chi bộ thôn nhiều năm như vậy? Mặc dù người chú này của nhà họ Lưu chỉ là nhân viên công vụ nho nhỏ trong văn phòng chính phủ huyện, không có tên tuổi gì, càng không có chức quyền, nhưng tốt xấu gì vẫn là ăn cơm chính phủ, vẫn có quan hệ với đồng nghiệp cùng chỗ làm, có mạng lưới quan hệ rộng.

Lưu Đại Hoa nghe Thẩm Húc khen như thế, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

Loading...