Đảo mắt đã tới cuối tháng, Tiểu Thẩm Thần đầy tháng.
Trước hôm đó Thẩm Húc vừa chạy hàng, hôm nay được nghỉ ngơi, sáng sớm đã vội vàng chạy từ huyện thành về nhà. Hôm nay, trước cửa nhà bọn họ vô cùng náo nhiệt, Lưu Đại Hoa và mấy người phụ nữ khác bận rộn thu xếp trong ngoài. Thấy Thẩm Húc về, lập tức đẩy thẳng hắn vào trong phòng: “Thằng Ba về rồi à, vào nhà chơi với thằng bé đi, ngoài này không cần cháu đâu, có các thím rồi!”
Trong phòng bày đầy quà tặng, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.
Thẩm Húc buồn cười, bế thằng bé từ trong tay Điền Tùng Ngọc, nói: “Anh còn sợ mình về trễ, không lo liệu hết mọi việc. Ai ngờ các thím đã chuẩn bị xong cả rồi.”
Điền Tùng Ngọc cũng mỉm cười: “Thím Đại Hoa qua đây từ sáng sớm, thím Vân Hà với chị Minh Tô cũng đang ở trong phòng bếp.”
Sau đó cô lại chỉ vào đống quà tặng chất đầy phòng: “Trong thôn chúng ta bình thường qua lại, đều đưa một rổ đồ ăn của nhà, nếu không thì gửi ba mao, năm mao. Anh nhìn số quà này đi, ít nhất phải gấp đôi so với trước kia. Ngay cả nhà quả phụ Diêu khó khăn nhất cũng biếu một đồng. Vốn dĩ em định không nhận, bọn họ cứ ném ở đó, sống c.h.ế.t không chịu lấy về.”
Thẩm Húc hiểu, số quà này là quà cảm ơn hắn nhiều lần giúp đỡ thôn dân, bởi vậy, sắc mặt hắn rất thản nhiên, gật đầu: “Nhận lấy đi!”
Nhà người khác làm tiệc đầy tháng, mệt c.h.ế.t mệt sống. Nhà Thẩm Húc làm tiệc đầy tháng, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, chỉ cần phụ trách ăn ăn uống uống, bế em bé đi một vòng là được. Có hai người Lưu Đại Hoa và Thẩm Vân Hà dẫn đầu, mọi chuyện đều được sắp xếp ngay ngắn trật tự, ngay cả bát đũa sau khi ăn xong cũng được rửa sạch sẽ. Đúng là không còn gì phải lo lắng!
Đợi sau khi khách khứa tan hết, Thẩm Húc đưa mười đồng tiền cho Lưu Đại Hoa.
“Thím, đây là tiền công trước đây đã thỏa thuận khi nhờ thím giúp đỡ chăm sóc Tùng Ngọc ở cữ.”
Vân Chi
Lưu Đại Hoa không chịu nhận: “Thím không thể nhận số tiền này được! Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Chưa nói tới chuyện cháu đổi lấy việc hợp tác với xưởng thực phẩm cho các thím, để thím ở nhà mỗi ngày làm bột ớt, đậu phụ thối, nuôi gà là có thể kiếm ra tiền. Chỉ nói riêng công việc của Kiến Thiết nhà thím thôi, cũng là nhờ có cháu. Chẳng qua chỉ chăm sóc vợ cháu ở cữ một tháng, chút chuyện nhỏ ấy sao thím có thể lấy tiền của cháu.”
Bà ấy đẩy tờ tiền trở lại: “Thằng Ba, tiền này thím không nhận, nếu thím nhận, khi về chú với anh Kiến Thiết của cháu sẽ mắng c.h.ế.t thím mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-152-tiec-day-thang-tham-than.html.]
Thẩm Húc cũng không miễn cưỡng: “Được! Vậy cảm ơn thím!”
Lưu Đại Hoa cười hì hì: “Cảm ơn cái gì. Sau này có việc cần giúp đỡ, cứ tìm thím!”
“Cháu biết rồi!”
Trên đường từ buổi tiệc đầy tháng về nhà. Khách khứa túm lại thành tốp năm tốp ba, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Hôm nay trong bữa tiệc không thấy đám người kia đâu nhỉ?”
Đám người kia là chỉ ai, trong lòng mọi người đều rõ ràng.
“Hừ, bọn họ còn mặt mũi nào tới? Ai không biết thằng Ba với bên kia nói là kẻ thù cũng không quá, bọn họ qua đây chúc mừng khác nào khiến người khác khó chịu? Không sợ bị đuổi ra ngoài sao? Huống chi, hiện giờ bên kia ngày nào cũng cãi nhau, sợ là không rảnh rỗi quan tâm tới chuyện khác.”
“Nói đến chuyện này, tôi cũng thấy phiền! Ngày nào cũng cãi nhau không ngừng nghỉ, ban ngày thì thôi, nhưng buổi tối cũng cãi nhau ầm ĩ, nhà tôi ở ngay cạnh nhà bọn họ, mấy ngày nay chưa ngày nào được ngủ một giấc ngon lành!”
“Còn không phải vì tiền lễ hỏi của Chu Ái Quân sao? Tận ba trăm đồng đó! Trong thôn chúng ta đủ cưới mười cô vợ rồi! Quá nửa tiền bán cách làm sa tế đều vứt ở chỗ này, Chu Ái Đảng có thể vui được sao? Còn nói sau này có cơ hội sẽ sắp xếp công việc cho Chu Ái Đảng nữa, theo tôi thấy, hai vợ chồng nhà họ Phương kia cũng không phải đèn cạn dầu gì, chỉ biết dùng lời hay để dỗ người khác, nhưng thực chất thì…”
“Trước đây khi Hướng Quế Liên xảy ra chuyện, Chu Ái Đảng trở mặt không nhận người, cứ như không có người mẹ này vậy. Chu Ái Quốc còn tặng đồ vài lần, Chu Ái Quân thì chạy tới chạy lui nghĩ cách, lúc ấy mọi người đều nói, thật sự đến lúc hoạn nạn mới biết, vẫn là Chu Ái Quân đáng tin.”
“Theo tôi thấy, đều là giả vờ cả thôi, đáng tin cái gì? Nếu Chu Ái Quân thật sự nghĩ cho Hướng Quế Liên, sao không bỏ ba trăm đồng ấy ra? Đừng nói tiền lễ hỏi đã cho nhà họ Phương rồi không lấy lại được, cho dù không lấy được tiền về, nhưng không phải trong nhà họ Chu vẫn còn một cái máy may sao? Thứ đó không đáng tiền à?”
“Bà đừng nhắc tới máy may nữa! Hôm qua hai vợ chồng Chu Ái Đảng dọn máy may về phòng mình, buổi tối Chu Ái Quân ra ngoài về mới biết việc này, lại qua bên đó đòi về. Nếu không mọi người cho rằng sao bọn họ cãi nhau ầm ĩ cả ngày rồi, ban đêm vẫn còn cãi nhau tiếp?”
Hiện tại, trong miệng mọi người đều đang nghị luận về nhà họ Chu.