Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 148: Nên cho ai bây giờ

Cập nhật lúc: 2025-05-11 02:56:13
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Vân Hà đồng ý đầu tiên: “Tôi cảm thấy làm vậy khá tốt. Mọi người đều biết đấy, trong thôn chúng ta khi bắt đầu làm việc, luôn có vài người sử dụng thủ đoạn gian dối, dựa vào chế độ phân phối theo đầu người, thà nhận được ít công điểm, cũng không muốn vất vả làm việc. Dù sao bọn họ không làm, vẫn được chia cho một phần lương thực, cộng thêm công điểm nữa, đủ để no bụng rồi.”

“Tôi ghét nhất loại người kiểu này, đáng tiếc cho dù trong đội thường xuyên phê bình giáo dục, vẫn không tránh được có những người da mặt dày, không để trong lòng, chỉ muốn lười biếng sống qua ngày. Tôi thấy biện pháp của thằng Ba rất tốt. Tôi tán thành cả hai tay.”

Vân Chi

Bà ấy vừa nói như vậy, Lưu Kim Thủy cũng giơ tay biểu quyết: “Tôi cũng không ý kiến.”

Tất nhiên là Chu Đại Hải và Trần Quý Sinh cũng không ý kiến. Như vậy, việc này đã được quyết định xong.

Thẩm Húc rất vui mừng. Thật ra không phải hắn không hiểu, tuy rằng phân công cho các hộ gia đình tự nuôi trong nhà có ưu điểm hơn mở trang trại trong đội, nhưng xét về góc độ phát triển lâu dài, tất nhiên mở trang trại có tương lai hơn nhiều. Phân chia cho các hộ gia đình, chung quy vẫn là làm ăn nhỏ, không thành nghiệp lớn. Theo hắn nói mở trang trại có rất nhiều vấn đề, nhưng nếu có lòng, không phải không giải quyết được.

Có điều, hắn vẫn kiến nghị để các hộ gia đình nhận nuôi trong nhà như cũ, bởi vì, mở trang trại, gà đều là của nhà nước, trong trang trại có bao nhiêu con gà, mọi người đều nắm rõ, có quan hệ cái rắm gì với Thẩm Húc hắn? Hắn có thể ăn được một con sao? Tự nuôi trong nhà lại khác. Việc này đã được bên trên đồng ý, nhà bọn họ có thể nuôi mười con gà, lúc nào thèm ăn thì mổ một con, người khác có nhìn thấy cùng lắm cũng chỉ nói hai câu “A, thằng Ba nỡ mổ gà cơ à?”

Không giống bây giờ, hắn muốn ăn ngon hơn chút cũng phải kiềm chế. Thẩm Húc đếm đầu ngón tay nhẩm tính, lần trước ăn thịt đến giờ đã mấy ngày rồi, hôm nay lại ăn thịt nữa có được không nhỉ? Lần này nên tìm lý do gì để nói về lai lịch chỗ thịt này đây?

Thật ra hắn đã từng lén lút ăn vài lần, nhưng chuyện kiểu này không thể làm hàng ngày, thường xuyên đi bên bờ sông, sao có chuyện không bị ướt giày? Tần suất cao, số lần nhiều, sẽ có lúc bị người khác phát hiện ra.

Thẩm Húc cảm thấy, vì có thể ăn ngon hơn chút, không bị người khác nghi ngờ, đúng là hắn đã rầu thúi ruột rồi!

Nếu như có thể, hắn còn muốn nuôi trâu, nuôi dê, nuôi ếch trâu, nuôi tôm hùm đất… Nhưng mà những chuyện này đều không thực tế. Chỉ có nuôi gà còn coi như dễ dàng.

Cái niên đại rách nát này! Thịt trâu cuốn, thịt dê nướng của hắn! Lẩu ếch, tôm hùm đất xào cay của hắn… Huhu

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-148-nen-cho-ai-bay-gio.html.]

Trong lòng Thẩm Húc, hai hàng nước mắt đã chảy thành sông.

Bàn xong về chuyện nuôi gà, Chu Đại Hải lại hỏi: “Bốn danh ngạch công nhân nên phân phối thế nào?”

Thôn Thượng Thủy nhiều người như vậy, nên cho ai bây giờ?

Thẩm Húc cười nhạt: “Trong thôn chúng ta, ba năm qua mỗi người làm việc thế nào đều được ghi chép lại trong hồ sơ nhỉ?

Thẩm Vân Hà nói: “Đương nhiên. Cho dù là chia lương thực, hay năm trước chia thịt, chia tiền, hoặc bình bầu chiến sĩ thi đua, cá nhân tiên tiến, đều phải dựa vào công điểm. Tôi đều nhớ kỹ!”

“Vậy phiền thím cho cháu xem sổ ghi chép với.”

“Được! Đợi thím đi lấy cho cháu!”

“Vâng! Vậy nhờ thím đi một chuyến. Bác trai, bác với chú Lưu, chú Trần phân công nhau đi thông báo cho các gia đình trong thôn, bảo mọi người tới sân đập lúa, chúng ta tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, hoàn thành xong việc này, cũng để các vị hương thân vui mừng một chút. Từ khi không còn nghề phụ sa tế, mọi người đều mặt ủ mày chau, hiếm lắm mới có được chuyện vui thế này.”

“Còn nữa, xưởng thực phẩm định tranh thủ mấy ngày cuối năm để tiêu thụ lượng lớn nước cốt lẩu, phải bắt đầu sản xuất ngay, nên bốn danh ngạch này cũng phải quyết định nhanh chóng, hai ngày nữa phải đi làm rồi!”

Cho nên, danh ngạch này phải chia thế nào, Thẩm Húc đã có ý định của mình rồi.

Theo lý thuyết, mấy vị cán bộ trong thôn đều ở đây, chuyện này còn là chuyện lớn của thôn Thượng Thủy, mọi người nên thương lượng với nhau xem quyết định thế nào mới đúng. Thẩm Húc ôm toàn bộ, có chút không thích hợp. Nhưng ai bảo danh ngạch này là do hắn tranh thủ được, bởi vậy, đối với quyết định của hắn, không ai nói lời nào.

Thẩm Húc lật xem sổ ghi chép công điểm, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên quyển sổ. Một lát sau, đợi khi đã lật xem xong hết cả quyển, trong lòng hắn đã hiểu được đại khái. Hắn kẹp quyển sổ dưới nách, nhấc chân đi tới sân đập lúa.

Loading...