Trở lại thôn Thượng Thủy, Thẩm Húc mời Chu Đại Hải, Lưu Kim Thủy, Trần Quý Sinh và cả Thẩm Vân Hà tới nhà, nói ra “Giao dịch” với Đường Quốc Đống cho bọn họ.
Bốn người tám mắt khiếp sợ, mừng rỡ như điên!
“Thằng Ba, cháu nói thật à?” Lưu Kim Thủy xoa xoa tay, kích động đến mức có chút không biết phải làm sao: “Tốt! Tốt! Tốt quá rồi! Nhưng mà…”
Ông ấy còn lo lắng chuyện khác: “Cháu uy h.i.ế.p xưởng trưởng Đường như vậy, sau này có gặp phải chuyện gì không?”
“Sẽ không!” Thẩm Húc vô cùng tự tin: “Nếu chỉ đơn giản dùng chuyện công khai cách làm sa tế để uy hiếp, cho dù xưởng trưởng Đường cắn răng đồng ý điều kiện của cháu, vẫn sẽ ghi hận trong lòng. Nhưng mà cháu dùng cách làm nước cốt lẩu để dụ ông ta, lại tỏ vẻ yếu thế hơn, giống như đang cầu khẩn đối phương, chưa chắc xưởng trưởng Đường đã để thôn Thượng Thủy chúng ta vào mắt.”
“Trước tiên tung ra quả ngọt nước cốt lẩu, để ông ta nhìn thấy chúng ta có giá trị, sau đó mới nói ra chuyện công khai cách làm sa tế, cho ông ta biết chúng ta không phải quả hồng mềm, ông ta có thể tùy ý xoa tròn xoa bẹp. Như vậy ông ta mới coi trọng chuyện thôn Thượng Thủy chúng t a. Đợi sau này người thôn chúng ta vào xưởng rồi, mới nhận được đãi ngộ không tồi.”
Lưu Kim Thủy nhẹ nhàng thở ra. Trần Quý Sinh có chút nghi ngờ: “Đã có cách làm nước cốt lẩu rồi, thật ra chúng ta có thể làm giống sa tế trước đây, sao không tự mình bao thầu?”
Tròng mắt Thẩm Húc xoay chuyển: “Chú Trần, vết xe đổ sa tế trước đó còn chưa đủ khắc sâu sao? Chú có dám đảm bảo sẽ không có ai trong thôn bán cách làm nước cốt lẩu không? Đến lúc đó, trong tay cháu thật sự không còn thứ gì nữa rồi.”
Thẩm Vân Hà gật đầu: “Thằng Ba làm rất đúng! Những thứ như thế này, chúng ta không bảo vệ được. Lợi ích động lòng người. Thà giao cho xưởng thực phẩm, còn có thể tạo được ấn tượng tốt, tranh thủ được thêm chút lợi ích về cho thôn chúng ta.”
Thẩm Húc nhìn bà ấy một cái, sắc mặt dịu xuống, đừng thấy Thẩm Vân Hà là phụ nữ mà coi thường, bà ấy chính là người hiểu lý lẽ hiếm có.
Hắn nói: “Nhưng mà lợi nhận từ làm bột ớt và đậu phụ thối không nhiều, thấp hơn trước đây làm sa tế không ít.”
Lưu Kim Thủy xua tay: “Không sao, không sao cả! Kiếm được ít cũng là kiếm, tốt hơn so với không có gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-147-moi-nguoi-cam-thay-the-nao.html.]
“Là đạo lý này, nhưng có thể kiếm nhiều hơn ai lại không muốn chứ?”
Vân Chi
Lưu Kim Thủy sửng sốt: “Hả?”
“Chế tác sa tế, ngoài đậu phụ thối và bột ớt ra, còn cần cả thịt gà, thịt heo. Nuôi heo cần thời gian dài, một con heo nuôi mất cả năm, cũng khó đạt tới một trăm cân. Đặc biệt heo còn ăn nhiều, với lượng cỏ heo đại đội chúng ta cắt được, và số cám trấu các gia đình dư lại miễn cưỡng đủ để chúng ta nuôi ba con heo hiện tại và thêm một hai con nữa, nhưng nhiều hơn thì không được.”
“Cho nên, nuôi heo không thích hợp. Nhưng nuôi gà thì có thể. Thời gian sinh trưởng của gà ngắn hơn heo, cho dù không có đồ ăn cũng có thể đào giun, bắt dế. Muốn bắt giun chỉ cần cuốc đất là được, hơn nữa nuôi gà còn có thể lấy trứng, dù xưởng thực phẩm không thu mua trứng gà, chúng ta có thể bán cho Cung Tiêu Xã, hoặc giữ lại nhà mình ăn cũng tốt.”
“Cháu đã hỏi xưởng trưởng Đường rồi, gà bọn họ thu mua mấy ngày qua đều từ trại nuôi gà của huyện bên cạnh. Nhưng nếu chính huyện chúng ta có, tất nhiên sẽ ưu tiên huyện chúng ta trước. Hơn nữa thôn Thượng Thủy nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không phải rất lớn. Xưởng thực phẩm lại có nhiều con đường tiêu thụ hơn chúng ta, hiện giờ sa tế đã bán sang các tỉnh lân cận rồi, doanh số rất lớn. Số lượng gà ít ỏi trong thôn chúng ta, bọn họ vẫn có thể nuốt trôi.”
Bốn người nhìn nhau một cái, Chu Đại Hải nhíu mày: “Ý cháu là, chúng ta cũng tự mình mở trại nuôi gà?”
Thẩm Húc không gật đầu, cũng không lắc đầu: “Nếu muốn làm, cũng không phải không được. Chuyện này dễ hơn so với mở nhà máy chế tác sa tế nhiều. Nhưng cũng có rất nhiều vấn đề khác. Giống như trước kia cháu từng nói, mở ra rồi ai quản lý, phương án cụ thể như thế nào? Chúng ta đều từng nuôi gà, đều biết không phải nuôi con nào cũng sống con nấy.”
“Nếu gà c.h.ế.t thì phải làm sao bây giờ? Thiệt hại ấy ai chịu? Người phụ trách nuôi gà có bị xử phạt hay không? Nếu như không xử phạt, sợ là sẽ không chú tâm nuôi gà. Nhưng nếu xử phạt, nuôi gà c.h.ế.t vài con là chuyện bình thường, người ta cực khổ chăm sóc gà như vậy, xảy ra chút chuyện đã bị phạt, có phải quá không phúc hậu không? Vậy phải làm thế nào bây giờ?”
“Quan trọng nhất là, ai có thể đảm bảo sẽ không có người giở mánh khóe ăn trộm trứng gà? Nếu chỉ nuôi mười con gà, đẻ bao nhiêu trứng, khả năng mọi người đều hiểu rõ. Nhưng nếu mở trại nuôi gà, số lượng gà ngày một nhiều, mỗi ngày thiếu năm ba quả trứng, ai có thể phát hiện ra? Đừng thấy năm ba quả trứng không nhiều lắm, tích lũy mỗi ngày sẽ rất khổng lồ.”
Khắp nơi đều có vấn đề.
Lưu Kim Thủy hiểu được ý của hắn: “Ý cháu là, muốn dựa theo quy định trước đây khi chế tác sa tế, chia gà cho các hộ nuôi riêng, đợi nuôi lớn, đại đội sẽ thống nhất thu mua?”
“Đúng! Như vậy, dù tròn hay méo cũng do nhà mình phụ trách, nuôi gà béo tốt, hay gầy, hay chết, đều không thể oán người khác. Nhưng vẫn phải khống chế số lượng gà nuôi trong mỗi nhà một chút. Ví dụ như, mỗi nhà chỉ được nuôi mười con, hộ nào đông dân cư, có thể mở rộng nuôi hai mươi con.”
Lưu Kim Thủy nhìn về phía ba người khác: “Mọi người cảm thấy thế nào?”