Trong lòng Chu Ái Hồng âm thầm tính toán. Tuy rằng anh Ba đã phát hiện ra chân tướng về thân thế của mình, nhưng vẫn may, anh ấy còn bằng lòng tiếp tục giao dịch với cô ta. Cô ta giúp đỡ theo dõi nhất cử nhất động của Chu Song Oanh, mỗi ngày anh Ba sẽ để lại cho cô ta hai bát cơm. Số lượng không nhiều lắm, nhưng đủ để cô ta ăn no sáu bảy phần rồi.
Bởi vậy, cô ta không định động vào số lương thực trong tay mình, chỉ thi thoảng lấy ra một củ, nửa củ khoai lang đỏ ăn thêm cho no bụng thôi, những thứ khác đều tiết kiệm. Dù sao cuộc sống còn dài, từ giờ đến lúc phân lương thực vụ lúa sớm vẫn còn tận nửa năm!
***
Trong căn phòng đất.
Thẩm Húc đang xem phiếu điểm thi cuối kỳ của Thẩm Song Yến. Ngữ văn 95, toán học 96. Đều là thành tích rất không tồi. Thẩm Húc vô cùng vừa lòng. Nhưng dường như đương sự Thẩm Song Yến lại không vừa lòng lắm.
“Chị Oanh Oanh thi cả hai môn đều được một trăm điểm, là người đứng đầu lớp chúng con!”
Thẩm Húc nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn cô bé: “Cho nên?”
Thẩm Song Yến mím môi: “Con không giỏi bằng chị ấy!”
“Chị ấy là chị ấy, con là con! Chị ấy lớn hơn con một tuổi mà. Con ngẫm lại xem, năm trước vào lúc này, chị Oanh Oanh có làm được như vậy không?”
“Sẽ không! Năm trước chị Oanh Oanh vẫn chưa đi học! Đương nhiên là không rồi!”
“Nhưng mà hiện giờ con mới lớn bằng chị ấy năm trước, con lại biết làm rồi!”
Thẩm Song Yến chớp mắt hai cái, còn có thể tính như vậy sao? Đôi mắt to tròn của cô bé xoay chuyển, hỏi: “Cha không giận à?”
Vân Chi
“Vì sao cha phải tức giận?”
“Bởi vì điểm thi của con không cao bằng chị Oanh Oanh!” Nói xong, Thẩm Song Yến cúi đầu xuống: “Chi Oanh Oanh là người giỏi nhất lớp chúng con, bình thường có những bài bọn con không biết làm, chị ấy đều làm được. Giáo viên thích chị ấy nhất, luôn khen chị ấy, bảo chúng con học tập chị ấy nhiều hơn. Cha của Từ Vi Vi nói, điểm của cô ấy còn chưa bằng một nửa điểm của chị Oanh Oanh, nên đã đánh cô ấy một trận.”
“Mẹ của Ngô Minh Minh cũng rất không vui, nói cậu ta không so được với một con nhóc. Ngô Minh Minh… Ừm… Cậu ấy thi tốt hơn con, cậu ấy xếp thứ hai trong lớp! Còn con, chỉ xếp thứ ba!”
Nói tới đây, còn trộm liếc mắt nhìn Thẩm Húc một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-144-cha-khong-gian-a.html.]
Thẩm Húc bật cười, khó trách! “Con nhà người ta” luôn đả thương người khác như vậy.
Nhưng Chu Song Oanhkhông phải “Con nhà người ta” chân chính, chỉ là ngụy trang thôi! Trước khi trọng sinh cô ta đã hơn ba mươi tuổi rồi, cho dù không thể vào đại học, cũng từng học hết cấp ba, nếu ngay cả đám trẻ tiểu học còn không sánh bằng, vậy thì cũng quá là ngu ngốc.
Hắn nghiêm túc nhìn Thẩm Song Yến: “Yến Tử nhà chúng ta đã rất giỏi rồi! Xếp thứ ba đó! Vì sao cha phải nổi giận? Cha rất vui, Yến Tử là niềm kiêu hãnh của cha!”
Thẩm Húc xoa đầu cô bé, rồi nói tiếp: “Yến Tử, con cảm thấy chị Oanh Oanh giỏi hơn con, nhưng trên thế giới này còn có rất nhiều, rất rất nhiều người giỏi hơn chị Oanh Oanh! Nếu cứ so sanh như vậy, thì so tới bao giờ? Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”
“Nếu như vốn dĩ con có thể thi tốt, lại chỉ mải chơi, không chuyên tâm học hành, như vậy cha sẽ rất tức giận. Nhưng nếu con đã nghiêm túc, đã cố gắng hết sức rồi, vậy thì cho dù thành tích thế nào, cha đều vui mừng.”
Có lẽ Thẩm Song Yến đã nghe hiểu: “Con… Tất cả các câu hỏi con đều biết làm, chỉ là con đọc nhầm đề.”
“Vậy lần sau chúng ta cẩn thận hơn một chút, sai lầm nào đã phạm phải một lần, cố gắng không tái phạm lần thứ hai, được không? Cha sẽ giúp con, có bài nào không biết làm có thể tới hỏi cha, chúng ta cùng nhau cố gắng, tranh thủ lần sau vượt qua Ngô Minh Minh!”
Thẩm Song Yến gật đầu: “Vâng!”
Nuôi con đúng là không dễ dàng, chẳng những phải quan tâm bọn trẻ chuyện ăn no mặc ấm, quan tâm việc học hành, còn phải phụ trách vấn đề tâm lý cho bọn trẻ, hướng dẫn từng bước một.
Thẩm Húc không có kinh nghiệm, chỉ có thể chậm rãi sờ soạng, cố gắng để bản thân kiên nhẫn một chút, hòa ái một chút.
Đợi Yến Tử và Tam Oa ngủ rồi, Thẩm Húc mới có thời gian chơi đùa với con trai nhỏ. Thẩm Thần còn chưa đầy một tháng, ngoài ăn ra chính là ngủ, tạm thời không thể nào đáp lại hắn, nhưng Thẩm Húc vẫn trêu chọc hăng say như cũ, làm không biết mệt.
Điền Tùng Ngọc nhìn thấy thế cũng phải buồn cười: “Anh không sợ đánh thức thằng bé à!”
“Ngủ say lắm rồi! Yên tâm, sẽ không tỉnh đâu! Mai anh được nghỉ, nhưng mà phải lên huyện một chuyến.”
Điền Tùng Ngọc ngẩn người: “Tới xưởng thực phẩm à?”
Về tính toán của Thẩm Húc, cô cũng biết đôi chút, Thẩm Húc cũng không giấu cô. Hơn nữa, mấy ngày nay cô còn tận mắt nhìn thấy Thẩm Húc mân mê tới mân mê lui trong phòng bếp, rất giống lúc trước khi làm ra sa tế. Cho dù Thẩm Húc không nói, cô cũng đoán được vài phần.
“Có thể thành công không?”
“Có thể!” Đối với chuyện này, Thẩm Húc đã có dự liệu trước.