Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 143: Để tôi nghĩ cách khác

Cập nhật lúc: 2025-05-10 10:44:24
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Quỷ lấy là chuyện không thể nào, không phải nhà thằng Tư chính là nhà anh Cả. Dù sao thằng Tư cũng lắm mưu nhiều kế, bản lĩnh kiếm của hời của anh ta không ai so sánh được, làm ra chuyện này cũng không phải không có khả năng. Cũng không thể loại trừ anh Cả được, tuy rằng có thể không phải tự tay anh Cả làm việc này, nhưng Lưu Diễm Hoa không phải kẻ ăn chay! Đặc biệt là Chu Song Oanh, đừng thấy cô ta còn nhỏ mà khinh thường, rất khôn khéo đấy!

Chu Ái Đảng trợn trắng mắt liếc cô ta một cái: “Ai lấy rồi còn thừa nhận? Thừa nhận không phải sẽ bị ép lấy ra chia đều sao? Nếu do cô lấy cô có nói không?”

Đúng là như thế, bọn họ nghi ngờ người khác, người khác cũng nghi ngờ bọn họ. Chu Ái Quân đã nhận định là do bọn họ lấy rồi, sau đó còn vừa ăn cướp vừa la làng.

“Hiện giờ nói những chuyện này còn ích lợi gì? Mau nấu cơm đi! Không phải còn nửa tải khoai lang đỏ sao? Gọt một củ bỏ vào nấu lẫn.”

“Nửa bao tải khoai lang đỏ kia, cũng không ăn được bao lâu!” Trương Lệ Phân sầu đến mức muốn khóc.

“Để tôi nghĩ cách khác! Dù sao bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn anh em trong nhà đói c.h.ế.t được! Bên chỗ anh Cả tôi đã nhìn rồi, nhà họ Lưu cho vay lương thực không nhiều lắm. Nhưng Phương Giai Giai lại có đủ lương thực! Không có lý nào bọn họ ngày ngày ăn cơm trắng, chúng ta thì uống nước cầm hơi được.”

Trương Lệ Phân nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm: “Đúng! Vốn dĩ là do Chu Ái Quân nợ chúng ta! Ai mặc kệ chúng ta đều được, nhưng cậu ta không thể mặc kệ! Cùng lắm thì, em lại giở trò giống mẻ, dẫn Quang Tông với Diệu Tổ qua ăn vạ bên đó, thấy bọn họ ăn cơm thì chạy tới ngồi vào bàn!”

“Chẳng lẽ vì không cho con chúng ta ăn, bọn họ cũng nhịn đói sao? Thằng Ba không phải con ruột nhà họ Chu, chúng ta không thể nào qua bên đó. Nhưng Chu Ái Quân là con cháu nhà họ Chu, là chú ruột của bọn trẻ, cậu ta trốn được sao?”

Nói tới đây, Trương Lệ Phân lại càng khó chịu, nếu vẫn giống như trước đây, cô ta vẫn hầu hạ Phương Giai Giai, vẫn nấu ăn giúp đối phương, dù ít dù nhiều cô ta đều có thể lấy được một chút. Nhưng từ khi Chu Ái Quân bị cho nghỉ, đã tự mình xuống bếp. Khoản nước luộc này cô ta không kiếm được nữa, ba đồng tiền cũng không còn.

Lẽ ra sau khi chấm dứt chuyện Hướng Quế Liên, đã đoạn tuyệt quan hệ rõ ràng rồi, xưởng in ấn cũng không thể dùng điểm này để đuổi người nữa, Chu Ái Quân có thể đi làm lại từ lâu rồi mới đúng. Nhưng nhà họ Phương lại sử dụng quan hệ, chuyển hồ sơ của anh ta tới Trạm lương thực, bây giờ Chu Ái Quân đã không còn là người của xưởng in ấn nữa, mà là người của trạm lương thực rồi.

Thấy sắp đến tết, nhà họ Phương còn giúp đỡ, dứt khoát cho Chu Ái Quân nghỉ đến khi ăn tết xong mới bắt đầu đi làm lại.

Nếu Chu Ái Quân không ở nhà, chỉ có một mình Phương Giai Giai, bọn họ sẽ có cách lấy được chút lương thực về đây, Nhưng hiện tại xem ra không được nữa rồi. Đợi khi Chu Ái Quân đi làm lại, vợ chồng bọn họ cũng đã dọn khỏi nhà họ Chu.

Dọn tới huyện thành……

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-143-de-toi-nghi-cach-khac.html.]

Trương Lệ Phân vô cùng không cam lòng: “Ái Đảng, không thể để bọn họ cứ dọn đi như vậy được! Không thể để mình Chu Ái Quân chiếm hết chỗ lợi, còn thiệt hại đều do chúng ta chịu đựng.”

Tròng mắt Chu Ái Đảng lóe lên một tia lạnh lẽo: “Tôi biết! Nếu như Chu Ái Quân không xử lý chuyện công việc cho tôi, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho nó!”

Nhà bếp.

Chu Ái Hồng cuộn tròn trên đống rơm rạ, kéo một tấm chăn bông rách nát lên quấn chặt quanh người, chỉ có như vậy mới có thể ấm áp một chút, không đến mức lạnh như băng.

Ở nhà họ Chu, vốn dĩ cô ta có phòng riêng. Đáng tiếc vì cái miệng rước họa vào thân, trong ngày phân gia, anh Hai chị dâu Hai đã đuổi cô ta ra khỏi phòng, để lại căn phòng đó cho Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ. Anh Tư cũng hận c.h.ế.t cô ta, tất nhiên sẽ không giúp đỡ, ngược lại còn cảm thấy hả giận. Anh Cả thì mặc kệ mọi chuyện trong nhà, mẹ cô ta cũng lạnh lùng nhìn, không nói nửa chữ.

Từ đó về sau, cô ta chỉ có thể thu mình trong góc bếp, phủ hai tầng rơm rạ trên mặt đất, miễn cưỡng có cái ổ để nằm.

Vân Chi

Hiện giờ phòng của mẹ cô ta không ai ở, nhưng mà cũng không có phần của cô ta. Cùng ngày mẹ cô ta bị đưa tới nông trường, anh Cả chị dâu Cả đã chiếm lấy rồi. Tay chân cực nhanh, khiến anh Hai anh Tư đều nghẹn họng trân trối nhìn. Trong lòng anh Tư không muốn ngốc tại nông thôn, mục tiêu của anh ta là trở thành người thành phố, bởi vậy cũng không thèm để ý tới phòng ở nông thôn.

Thật ra anh Hai muốn cướp lại, đáng tiếc, tuy rằng anh Cả không biết ăn nói, nhưng lại chắn trước cửa phòng, không cho bước vào nửa bước. Vốn dĩ anh Hai đã chiếm phòng của cô ta rồi, tất nhiên đuối lý, giằng co vài ngày đành phải từ bỏ.

Chu Ái Hồng kéo cái bát lại gần, vùi đầu vào trong chăn, gặm khoai lang đỏ.

Không sai. Lương thực của Hướng Quế Liên không phải do nhà Chu Ái quốc lấy, cũng không phải do nhà Chu Ái Quân và Chu Ái Đảng lấy, mà do cô ta lấy.

Sau khi trải qua đủ loại đãi ngộ không giống trước kia, dù Chu Ái Hồng không thông minh đi chăng nữa, cũng hiểu ra được đạo lý: Trong tay có lương thực, trong lòng không hoảng hốt.

Đương nhiên, cô ta sẽ không giấu lương thực trong nhà. Nhà họ Chu chỉ lớn như vậy, cho dù cô ta giấu chỗ nào cũng không đảm bảo, với cái nhìn chán ghét hiện giờ của anh trai chị dâu dành cho cô ta, một khi phát hiện ra, không những cô ta không giữ lại được, sợ là còn đưa tới một trận đòn.

Cho nên, cô ta đã giấu lương thực trong núi.

Ăn sạch củ khoai lang đỏ trong tay xong, Chu Ái Hồng vỗ vỗ bụi bẩn trên tay, xoay người, nhắm mắt lại, ngủ.

Loading...