Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 141: Thẩm Thần

Cập nhật lúc: 2025-05-10 10:44:20
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ một lát sau, Thẩm Húc đã quay lại. Hóa ra là đi gọi Chu Minh Tô và Lưu Đại Hoa tới giúp đỡ. Mấy người đỡ Điền Tùng Ngọc lên xe bò, chở thẳng tới bệnh viện huyện. Thấy bác sĩ đẩy người vào phòng sinh rồi, tất nhiên Lưu Đại Hoa và Chu Minh Tô phải ra về, Thẩm Húc liền nhờ bọn họ trông hai đứa trẻ nhà mình luôn, còn bản thân thì ngồi canh ngoài cửa phòng sinh.

Hắn đi tới đi lui, trong lòng khó có thể bình tĩnh nổi. Không có hắn, kết cục sẽ như trong sách viết, Điền Tùng Ngọc một thi hai mệnh. Tuy rằng hiện giờ tất cả đều đã thay đổi. Điền Tùng Ngọc không bị đả kích khó sinh, dựa theo ngày sinh, hôm nay cũng đủ ngày đủ tháng rồi, là thuận sản. Nhưng dù vậy, hắn vẫn lo lắng.

Cũng may, cái thai này đã là cái thai thứ ba của Điền Tùng Ngọc , mấy tháng qua còn tĩnh dưỡng rất khá, quá trình sinh sản rất nhanh. Vào phòng sinh chưa tới nửa giờ, bên trong đã truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non. Ngay sau đó y tá bế đứa trẻ ra cho hắn: “Là bé trai, nặng ba cân rưỡi. Chúc mừng chúc mừng, Mẹ tròn con vuông!”

Bốn chữ cuối cùng lọt vào tai, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Thẩm Húc mới rơi xuống đất.

Tình trạng của Điền Tùng Ngọc rất tốt, ra khỏi phòng sinh vẫn còn sức nói chuyện với Thẩm Húc. Hai người nói về đứa trẻ, tuy rằng hiện giờ sức khỏe của Tam Oa đã khá lên nhiều rồi, nhưng lại lần nữa sinh được đứa con trai, Điền Tùng Ngọc vẫn rất vui mừng.

Thật ra Thẩm Húc lại không thấy gì cả. Dù sao trước đó đã có Yến Tử và Tam Oa, đã đủ nếp đủ tẻ rồi, bởi vậy thai này là trai hay gái hắn đều cảm thấy không quan trọng. Cho dù là trai hay gái, tóm lại đều là con của hắn.

Đúng vậy! Là con của hắn, mặc dù đứa trẻ này tới trước khi hắn xuyên qua, nhưng hắn đã coi nó là con ruột của mình từ lâu rồi, giống như Yến Tử và Tam Oa vậy.

“Em thấy chúng ta gọi nó là Thẩm Thần có được không? Thần trong Bắc Thần.”

Bản thân Điền Tùng Ngọc còn chưa tốt nghiệp tiểu học, mới chỉ học lớp xóa nạn mù chữ, coi như mù tịt về văn hóa. Thẩm Húc bèn giải thích cho cô về sao Bắc Thần…”

Điền Tùng Ngọc cười tủm tỉm nhìn hắn: “Tam Oa gọi là Thẩm Phồn, hiện giờ đứa trong bụng lại gọi là Bắc Thần. Nếu có thêm đứa nữa anh định đặt là Thẩm Tinh à?”

Thẩm Húc sững sờ một lát, hắn thật sự không nghĩ tới điểm này.

“Cũng không phải không thể! Nếu lại có thêm, vậy thì đặt là Thẩm Tinh nhé!”

Điền Tùng Ngọc bật cười thành tiếng: “Thẩm Tinh là tên con trai, nếu là con gái, cái tên này không dễ nghe đâu!”

Thẩm Húc không hề cảm thấy đây là cái tên chỉ con trai mới có thể dùng, nhưng lời vừa rồi hắn nói cũng chỉ là thuận miệng, là lời vui đùa mà thôi. Hắn không định có thêm một đứa nữa. Dù sao cũng đã có ba đứa, đủ nhiều rồi. Lại có nữa, muốn lập đủ đội bóng rổ sao? Đúng là hắn thích trẻ con thật, nhưng nhiều trẻ con quá, rất ầm ĩ.

Không thấy thế kỷ 21 mọi người gọi đám trẻ con là gì sao? Thần Thú đó! Là tồn tại có thể ép cha mẹ phát điên!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-141-tham-than.html.]

Khóe miệng Thẩm Húc co giật, lướt qua đề tài này, lại bắt đầu “Chơi” đứa trẻ mới sinh với Điền Tùng Ngọc.

Đây là lần đầu tiên hắn bế một đứa trẻ nhỏ như vậy, vô cùng mới lạ nên vô cùng cẩn thận, sợ va chạm vào đâu. Khiến Điền Tùng Ngọc nhìn thấy đã cười ha hả không ngừng, còn trêu ghẹo hắn: “Anh thích đứa nhỏ này quá nhỉ, khi sinh Yến Tử với Tam Oa, không thấy anh như vậy.”

Lời này không phải nói nguyên thân không thích Yến Tử và Tam Oa, chỉ là đối với con mình, nguyên thân luôn giữ dáng vẻ uy nghiêm của người làm cha, không để lộ tình cảm ra ngoài như Thẩm húc. Hơn nữa khi Yến Tử sinh ra, đúng vào vụ trồng vội gặt gấp, lúc ấy nguyên thân còn chưa vào xưởng in ấn, ngày nào cũng vội vàng kiếm công điểm, mệt c.h.ế.t mệt sống, thật sự không còn chút tinh lực nào.

Khi Tam Oa ra đời, thì nguyên thân vừa mới vào xưởng. Là người mới, đi theo sư phụ, muốn học được nhiều thứ, tất nhiên phải hy sinh không ít thời gian riêng rồi.

“Sau này mỗi ngày anh đều ôm Yến Tử với Tam Oa thêm một cái, bù lại những ngày tháng trước kia.”

Hai mắt Điền Tùng Ngọc khẽ nheo lại lần nữa: “Được.”

Phụ nữ ở cữ luôn cần người giúp đỡ, bởi vì không thể dựa vào nhà họ Chu bên này, còn nhà họ Điền thì… Thôi, nhà họ Điền cũng không đáng tin cậy. Điền Tùng Ngọc nói mình không cần người khác hầu hạ, nhưng Thẩm Húc vẫn mời Lưu Đại Hoa tới, bỏ ra mười đồng tiền nhờ bà ấy chăm sóc cho Điền Tùng Ngọc hết tháng ở cữ.

Có chuyện kiếm tiền tốt như vậy, tất nhiên là Lưu Đại Hoa rất vui mừng rồi.

Bởi vì Điền Tùng Ngọc sinh sản thuận lợi, còn là thai thứ ba, trong suốt quá trình sinh cũng không xảy ra bất cứ vấn đề gì, nên nhanh chóng khôi phục lại.

Bác sĩ nói ngày hôm sau là có thể ra viện rồi, nhưng Thẩm Húc không yên tâm, vẫn ép cô phải ở lại thêm ba ngày nữa mới cho cô xuất viện.

Quay về thôn Thượng Thủy, Thẩm Húc lập tức nghe được tin tức mới nhất về Hướng Quế Liên.

Vân Chi

Bà ta chủ động nhận tội, thẳng thắn thừa nhận sai lầm của bản thân, tỏ vẻ sẵn lòng bị đưa tới nông trường lao động cải tạo, hơn nữa còn chủ động đứng ra đoạn tuyệt quan hệ với toàn bộ con cháu trong nhà.

Đầu cơ trục lợi tài sản chung của đại đội, đào góc tường xã hội chủ nghĩa, vốn dĩ nên xử nặng, nhưng vì thái độ nhận sai của bà ta rất tốt, cộng với hành vi người trong thôn từng mạnh mẽ cướp đoạt tài vật nhà họ Chu, và Chu Đại Hải đi nhờ vả khắp nơi, cuối cùng Hướng Quế Liên bị xử nhẹ, chỉ phán ba năm.

Thẩm Húc:……

Được rồi! Ba năm thì ba năm!

Hiện giờ đã là cuối năm bảy tư, mấy ngày nữa sẽ bước sang năm bảy lăm rồi. Ba năm sau, cuộc vận động mười năm này sẽ kết thúc, cha mẹ Thẩm cũng khôi phục chức vụ, đợi Hướng Quế Liên ra ngoài rồi, lại đưa bà ta vào là được!

Loading...