Nhà họ Chu.
Chu Ái Quốc trầm mặc không lên tiếng. Anh ta không biết nên nói gì bây giờ. Bảo anh ta trơ mắt nhìn Hướng Quế Liên bị đưa tới nông trường cải tạo, trong lòng anh ta không dễ chịu. Nhưng muốn anh ta đứng ra bồi thường, anh ta lại không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Huống chi, Lưu Diễm Hoa và Chu Song Oanh còn nói với anh ta rất nhiều. Anh ta là người có vợ, có con gái, hiện tại sắp có cả con trai. Dù thế nào anh ta cũng phải lo cho gia đình nhỏ của mình trước.
Bởi vậy anh ta không biết nên nói thế nào, liền nghe theo vợ con, dứt khoát không nói gì cả.
Dù sao anh ta cũng quen làm hũ nút rồi, Chu Ái Đảng cũng không trông cậy vào anh ta, đứng ra biểu đạt quan điểm của mình đầu tiên.
Anh ta không đồng ý.
“Bác trai, bác đừng trách cháu không hiếu thảo. Bà ấy là mẹ cháu, là mẹ ruột, bà ấy gặp nạn, sao cháu không đau lòng? Nhưng năng lực của cháu chỉ có vậy, cháu có thể làm được gì bây giờ? Bác nói nhẹ nhàng lắm, dùng công điểm khấu trừ, nhưng trong nhà cháu còn vài nhân khẩu đấy, không cần ăn uống sao? Quang Tông với Diệu Tổ không cần đi học sao? Không đi học, sau này lấy đâu ra tiền đồ?”
Vân Chi
“Công điểm mỗi năm của chúng cháu chỉ có bằng ấy, đến cuối năm cũng không được chia bao nhiêu tiền, cho dù tiết kiệm chút, lấy một phần lương thực ra đổi thành tiền, cũng còn lâu mới đủ. Chúng cháu đâu thể luôn không ăn không uống? Nhà cháu ngoài tiền tiêu dùng cho bốn người, hai đứa trẻ còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn, nếu bỏ ra để bội thường, biết phải bồi thường đến ngày tháng năm nào?”
Chu Ái Đảng nhìn về phía Chu Ái Quân, ý tứ không cần nói cũng biết.
Chu Ái Quân nhíu mày, đối với hành vi chối đẩy trách nhiệm này, anh ta rất không vui, nhưng vẫn mở miệng nói: “Bác trai, bác đừng chỉ thấy cháu có công việc, có nhà vợ tốt, mà cảm thấy cuộc sống của cháu không tồi. Nhà chúng ta xảy ra chuyện như vậy, nhà vợ cháu có ý kiến rất lớn. Cháu nào dáo mở miệng vay tiền bọn họ nữa? Cho dù cháu mở miệng, bọn họ cũng không chịu cho vay.”
“Chỉ nói công việc này thôi, ngày mẹ cháu vừa bị bắt, trong xưởng đã nghe được tiếng gió, lời xì xào bàn tán sau lưng không ít. Hiện giờ sợ là lãnh đạo đã mở họp xem có muốn giữ lại cháu hay không rồi. Nếu không, bác nghĩ vì sao hôm nay cháu lại nghỉ ở nhà?”
Chu Đại Hải vô cùng không vui: “Ý của mấy đứa là, là đều mặc kệ mẹ của mấy đứa?”
Chu Ái Quân lắc đầu: “Đương nhiên không phải! Bà ấy là mẹ cháu, cho dù các anh nghĩ thế nào, thì cháu cũng không làm được chuyện khoanh tay đứng nhìn. Nếu thật sự như vậy, cháu còn xứng phận làm con sao?”
Chu Ái Đảng trúng một mũi tên, hung tợn trừng mắt với Chu Ái Quân.
Sắc mặt Chu Đại Hải dịu đi đôi chút: “Vậy cháu có tính toán gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-136-co-kha-nang-khong.html.]
“Bác trai quen biết nhiều người trong huyện, cháu muốn làm phiền bác trai khơi thông một chút, ít nhất không để mẹ cháu phải chịu khổ bên trong.”
“Cháu nói rất đúng, bác sẽ đi làm chuyện này.”Chu Đại Hải gật đầu đồng ý.
Chu Ái Quân nói tiếp: “Còn về chuyện khác, bác trai cho cháu thêm thời gian vài ngày nữa, nhà vợ cháu không muốn vươn tay giúp, công việc của cháu cũng không biết có giữ được hay không. Cho dù cháu muốn bỏ tiền ra bồi thường cho hương thân, cũng không lấy ra được.”
“Để cháu nghĩ xem có thể vay mượn được của bạn bè mình một chút không, Nhưng mà trong thôn nhiều hộ như vậy, mỗi nhà đều bồi thường một khoản, con số ấy cũng không phải nhỏ, không biết người ta có đồng ý cho vay hay không?”
Chu Đại Hải há mồm định nói gì đó. Chu Ái Quân hiểu được ý tứ của ông ấy, giành quyền nói trước: ‘Cháu biết bác trai tốt bụng, tất nhiên là sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng bác bằng lòng, bác gái với Minh Tô Minh Hữu có bằng lòng không? Cho dù bọn họ đều đồng ý, bác trai, nhiều tiền như vậy, bác thật sự lấy ra được sao?”
Tất nhiên là không lấy ra được rồi. Mặc dù Chu Minh Trung ở trong bộ đội, đãi ngộ cao, tiền trợ cấp không ít. Nhưng anh ta cũng phải nuôi vợ nuôi con. Mỗi năm gửi về cho cha mẹ đều có hạn. Tuy rằng số tiền “Có hạn” này đối với người trong thôn mà nói, đã rất nhiều rồi, nhưng hiện tại so sánh với khoản tiền cần phải bồi thường, chỉ như muốn bỏ bể.
Trong tay Chu Minh Tô thật ra có mấy ngàn đồng, nhưng cho dù thế nào Chu Đại Hải cũng không thể mở miệng hỏi con gái được.
Dù sao Chu Minh Tô cũng đã ly hôn, một người phụ nữ nuôi một đứa trẻ, số tiền ấy là gốc rễ để cô an cư lạc nghiệp. Ông ta sẽ không bao giờ để người khác có ý đồ xấu với số tiền này, bao gồm cả chính ông ta.
Cứ như vậy, xem ra chuyện của Hướng Quế Liên, đúng là vấn đề khó khăn không nhỏ.
Chu Ái Quân thở dài: “Bác trai, để cháu nghĩ thêm cách khác vậy. Cháu nhờ Giai Giai đi nói với cha vợ cháu, xem bọn họ có thể nhả ra hay không.”
Trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy.
Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân nhìn nhau, đều mang vẻ mặt choáng váng.
Người trong nhà biết chuyện trong nhà. Với tính tình của Chu Ái Quân, anh ta sẽ tốt bụng như vậy sao? Sẽ liều mạng nợ nần một đống, thậm chí khả năng phải mất năm năm, mười năm, thậm chí mười lăm năm trả lại, để bảo vệ Hướng Quế Liên sao?
Có khả năng không?