Chu Minh Hữu và Chu Minh Tô ra khỏi phòng, thấy Chu Đại Hải ngơ ngác xuất thần, khẽ liếc mắt nhìn nhau. Chu Minh Tô ngồi xuống ghế trước đó Thẩm Húc vừa rồi, rót một chén rượu cho Chu Đại Hải.
“Cha, trên đời này khó nhất chính là đồng cảm với người khác giống như bản thân mình cũng từng gặp phải. Có lẽ người khác không cách nào hiểu được thằng Ba, nhưng chắc hẳn cha có thể hiểu được. Nhưng cuối cùng người khuyên cậu ấy nên rộng lượng không phải người khác, mà lại là cha. Thằng Ba nói đúng, nếu hôm nay Minh Hảo ở vào vị trí của cậu ấy, cha vẫn sẽ nói những lời này sao?”
Chu Đại Hải há miệng, không biết nói thế nào.
Chu Minh Tô thở dài: “Trong sáu năm con sống với Lưu An Nam, nhà họ Chương từng náo loạn vô số lần, không biết chúng con cũng từng cãi nhau bao nhiều lần. Mỗi lần hàng xóm láng giềng đều nói, con nên hiểu chuyện một chút, rộng lượng một chút, đừng bụng dạ quá hẹp hòi. Nhà họ Chương có ơn với Lưu An Nam, Lưu An Nam có thể có được ngày hôm nay tất cả đều vì nhà họ Chương, bây giờ đền ơn là chuyện nên làm. Con không được ngăn cản, ngăn cản chính là lấy oán trả ơn.”
Cô khẽ cười nhạo một tiếng: “Hả? Không sai, nhà họ Chương có ơn với Lưu An Nam, nhưng có liên quan gì với Chu Minh Tô con? Bọn họ đều không phải là con, trong mắt bọn họ, nhà họ Chương là gia đình tốt bụng hiếm có, dù sao cũng thà để mình gian nan ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng Lưu An Nam thành tài, còn tốt hơn đối với con ruột. Ai có thể nói bọn họ không phải người tốt?”
Lưu An Nam biết nhớ ơn, biết báo đáp, cũng là một người đàn ông tốt, vì trả ơn, đã năm lần bảy lượt khiến vợ con mình chịu ấm ức. Mỗi khi nghe thấy những lời nói kiểu ấy, con đều muốn xé nát miệng bọn họ ra. Có đôi khi con còn nghĩ, nếu có thể khiến bọn họ biến thành con, cũng phải nếm thử mùi vị ấy thì tốt rồi. Để xem đến lúc ấy, bọn họ còn có thể nhẹ nhàng bâng quơ nói ra loại lời này hay không.”
“Cha, roi không đánh vào người mình, sẽ không biết đau. Cha nghĩ tới Minh Hảo xem, hiện tại còn không biết con bé đang ở đâu, rơi vào tình cảnh thế nào. Nếu cha không muốn con bé giống thằng Ba, bị cha mẹ nuôi đối xử khắt khe, còn có người khuyên con bé phải nhớ ơn dưỡng dục, mình không muốn làm đừng ép người khác làm, thì đừng tới tìm thằng Ba nữa.”
“Thằng Ba nhớ rõ cha đối xử tốt với nó, nhưng cha không thể dựa vào điều này liên tục khiến cậu ấy khó xử, có phải không? Đừng khiến tình cảm giữa hai bên bị mài mòn không còn nữa.”
Nếu nói Chu Minh Tô dùng lời lẽ uyển chuyển, lấy bản thân làm ví dụ, dùng tình cảm, dùng lý lẽ để thuyết phục Chu Đại Hải, thì Chu Minh Hữu lại đơn giản thô bạo hơn nhiều.
“Theo con thấy, thím Hai căn bản không đáng được cha giúp. Cho dù muốn vớt bà ta ra, cũng nên là do mấy đứa con trai bên kia sốt sắng nghĩ cách, đâu có đạo lý người làm anh chồng như cha bận lrrn bận xuống, ngược lại bọn họ đứng một bên nhìn?”
“Cha, không phải con nói cha đâu. Ngày thường làm việc gì cha vẫn luôn rất có chừng mực, sao vừa đụng phải chuyện nhà chú Hai, lại không còn minh mẫn nữa rồi? Cha đã tới đồn công an, tới Cách Ủy Hội hỏi thăm, bọn họ nói thế nào? Tội danh trộm bán tài sản chung của đại đội, đào góc tường xã hội chủ nghĩa không lớn cũng không nhỏ, phải xem bọn họ làm thế nào thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-135-van-con-may-dua-con-trai-ruot.html.]
“Nếu có thể khiến người trong thôn nhả ra, việc này là có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có. Thôn dân trong thôn chúng ta, không phải cha không hiểu. Bắt thím Hai, bọn họ không chiếm được thứ gì tốt, cùng lắm là xả giận mà thôn, sao sánh bằng lấy được lợi ích thật sự vào tay? Chỉ cần bên kia đồng ý bồi thường tổn thất cho hương thân, tất nhiên các hương thân sẽ đồng ý buông tha cho thím Hai rồi.
“Đừng nói bên kia không có tiền, không phải Ái Quân có công việc sao? Mỗi tháng để lại năm đồng tiền gia dụng, còn lại dùng để bồi thường. Chỉ cần cậu ta chịu bỏ ra vài năm, cũng đủ rồi. Nếu cậu ta không muốn kéo dài vài năm cũng dễ thôi. Cha mẹ vợ cậu ta có tiền, của hồi môn của vợ cậu ta cũng có một khoản lớn, vay mượn một chút, đem đi cầm cố một chút, cộng lại cũng đủ để mọi người nhả miệng rồi.”
“Còn cả anh Ái Quốc và anh Ái Đảng đâu! Trong tay bọn họ không có tiền nhưng bọn họ có sức khỏe, có thể kiếm được công điểm. Chỉ cần bọn họ viết giấy nợ, đại đội ứng tiền ra cho bọn họ vay trước, sau này trừ vào công điểm hàng năm của bọn họ cũng được. Cha là đại đội trưởng, có cha đứng ra bảo đảm, chú Lưu và những người khác không thể không nể mặt cha.”
“Nhưng bên kia đồng ý sao? Đến con trai ruột của thím Hai còn không muốn, cha trông cậy vào anh Ba sẽ đồng ý? Cha, việc này cha làm không ổn lắm.”
Suốt cả quá trình bị Chu Đại Hải trừng mắt, Chu Minh Hữu vẫn nói ra hết lời mình muốn nói, cuối cùng còn nói thêm: “Cha, cha đừng nhìn con như vậy. Con biết, cha là cha con, con không nên nói cha như vậy, cũng không thích hợp nói như vậy. Nhưng lời con nói đều là lời thật lòng.”
“Dù sao trong chuyện này, con đứng về phía anh Ba. Hôm nay con gọi anh ba tới đây giúp cha, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy không nên làm thế. Nếu cha còn muốn đi tìm anh Ba, đừng gọi con nữa, bởi vì con sẽ không đi, con cũng không có mặt mũi nào để đi.”
Nói xong, anh ta đứng dậy, vào phòng, đóng cửa lai, không để ý nữa.
Vân Chi
Chu Đại Hải giãy giụa rất lâu, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, đứng dậy ra ngoài.
Chu Minh Tô: “Cha, cha đi đâu đấy?”
“Qua bên kia nhìn xem!”
Có vài lời Chu Minh Hữu nói không sai, Hướng Quế Liên vẫn còn mấy đứa con trai ruột!