Lúc hai vợ chồng đang tâm sự, bên phía nhà họ Chu, mọi người đã hấp tấp xông vào nhà, kéo Hướng Quế Liên lên xe bò, đưa tới Cách Ủy Hội trên huyện rồi.
Ngày hôm sau, Thẩm Húc lập tức bắt tay vào sửa hộ khẩu. Lần này hắn không tới tìm Chu Đại Hải, mà tìm Lưu Kim Thủy. Lấy được giấy tờ chứng minh thì đi thẳng tới đồn công an. Trong niên đại này, sửa tiên không hề phức tạp như đời sau, thủ tục tương đối đơn giản, tất cả đều rất thuận lợi.
Lại lần nữa quay về với cái tên kiếp trước từng dùng hai mươi mấy năm, Thẩm Húc vẫn rất vui mừng. Dù sao đối với cái tên Chu Ái Dân này hắn cũng không hề yêu thích chút nào, có đôi khi người khác gọi hắn là Chu Ái Dân, gọi vài lần hắn vẫn chưa phản ứng lại được.
Trở lại thôn Thượng Thủy, còn chưa bước vào nhà đã trông thấy Chu Minh Hữu đang chờ ở giao lộ, trông thấy hắn liền nói Chu Đại Hải mời hắn qua nhà một chuyến, Nói xong, sắc mặt có chút thay đổi, nói tiếp: “Anh Ba, ở phương diện nào đó cha em có chút cố chấp. Nếu ông ấy có nói gì khiến anh không vui, anh đừng so đo với ông ấy nhé.”
Thẩm Húc dừng bước, quay đầu nhìn anh ta.
Chu Minh Hữu bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, căng da đầu nói: “Thím Hai bị bắt rồi, vì tội trộm bán tài sản chung của đại đội, đào góc tường xã hội chủ nghĩa. Hiện giờ đang bị nhốt ở đồn công an, sau này sẽ bị đưa tới nông trường cải tạo. Cha em muốn vớt người ra, nhưng người trong thôn không đồng ý, việc này sẽ không thành công.”
Cho nên tìm hắn, vì hy vọng hắn có thể nói một câu. Dù sao cách làm sa tế cũng là của hắn, chỉ cần hắn nhả ra, người trong thôn sẽ không có cách nào.
Thẩm Húc đã hiểu, lại thấy Chu Minh Hữu cười khổ: “Anh Ba, thật ra cha em, ông ấy không hề có ý gì xấu, chỉ là ông ấy cảm thấy chú Hai c.h.ế.t sớm, nên ông ấy phải trông coi cả nhà bên kia. Năm đó khi chú Hai chết, từng cầu xin ông ấy chăm sóc cô nhi quả phụ, cha em đã đồng ý, nên đã coi những chuyện đó trở thành trách nhiệm của mình, bởi vậy…”
“Tôi hiểu.”
Tất nhiên là hiểu rồi, cũng chính vì như thế, Chu Đại Hải mới có thể liên tục trợ giúp nguyên thân. Cho dù trong mấy năm nạn đói, trong nhà cũng không có lương thực. Nếu không phải có tầng quan hệ này, chưa chắc Chu Đại Hải đã ra tay. Nhưng bất kể Chu Đại Hải xuất phát từ nguyên nhân nào, nguyên thân được giúp đỡ vẫn là sự thật.
Ai! Trong lòng Thẩm Húc thầm than một tiếng, cuối cùng vẫn đi theo Chu Minh Hữu tới gặp Chu Đại Hải.
Khă năng Chu Đại Hải cũng biết yêu cầu của mình có chút quá đáng, nói chuyên không đủ tự tin lắm, trong lời nói còn mang theo vài phần cầu khẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-134-on-duong-duc.html.]
“Nếu bà ta bị định tội, thật sự bị đưa tới công trường cải tạo, thì mấy anh em nhà bên kia đều bị liên lụy. Có một người mẹ như thế, không biết công việc của Ái Quân còn có thể giữ được hay không. Ái Hồng vẫn chưa gả chồng, còn cả Quang Tông với Diệu Tổ nữa, bọn chúng mới mấy tuổi, chẳng lẽ cũng phải chịu đựng người đời chỉ chỉ trỏ trỏ theo? Bị người ta nói có bà nội là tội phạm.
“Thằng Ba, coi như bác trai cầu xin cháu. Cháu yên tâm, đợi bà ta được thả ra rồi, bác sẽ cùng vài vị trưởng bối trong tộc quyết định, đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Chu, ép bà ta cút khỏi thôn Thượng Thủy, về nhà mẹ đẻ.”
Đuổi ra khỏi thôn Thượng Thủy, như vậy coi như xong rồi?
Thẩm Húc lắc đầu: “Bác trai, xin lỗi cháu không làm được. Cháu không đi kiện bà ta tội đổi coi, coi như đã tận tình tận nghĩa rồi.”
Cổ họng Chu Đại Hải tắc nghẹn: “Cho dù nói thế nào, tóm lại bà ta cũng từng nuôi dưỡng cháu, cháu coi như báo đáp ơn dưỡng dục của bà ta, không được sao?”
“Ơn dưỡng dục?” Thiếu chút nữa Thẩm Húc đã bật cười: “Bác trai, bác cảm thấy cháu cần ơn dưỡng dục của bà ta sao? Nếu bà ta không đánh tráo cháu, để cháu ở cùng với cha mẹ ruột, có lẽ hiện giờ cuộc sống đang rất tốt đẹp, không phải lo cái ăn cái mặc, còn nhận được nền giáo dục tốt hơn, cuộc sống không biết mĩ mãn thế nào đâu, cần gì bà ta phải dưỡng dục?”
“Đấy là còn chưa nói tới, bà ta đối xử với cháu như vậy coi như dưỡng dục sao? Bà ta đã từng nghiêm túc dưỡng dục cháu chưa? Bác trai, chắc bác cũng biết rõ, mấy năm qua bao nhiêu lần suýt chút nữa cháu đã mất mạng, đều bởi vì bà ta. Cháu chịu bao nhiêu khổ cực, ăn bao nhiêu tội, cũng đều vì bà ta.”
“Bác trai, bác đối xử tốt với cháu, cháu nhớ rõ, nhưng bác bảo cháu đi nói giúp bà ta, giúp bà ta thoát tội, là chuyện không thể nào.”
Chu Đại Hải há miệng, còn muốn nói thêm gì nữa, thì Thẩm Húc đã nói tiếp: “Bác trai, bác còn nhớ Minh Hảo không?”
Chu Đại Hải sửng sốt. Minh Hảo! Sao có thể không nhớ rõ! Minh Hảo là một cái gai trong lòng ông ta.
“Nếu Minh Hảo được người ta nhận nuôi, người nuôi đối xử với con bé như Hướng Quế Liên đối xử với cháu. Tâm trạng của bác sẽ thế nào? Bác sẽ mang ơn đội nghĩa với cha mẹ nuôi con bé sao? Bác sẽ bỏ qua cho bọn họ sao? Bác sẽ nhớ ơn dưỡng dục sao?”
Ba chữ ơn dưỡng dục sau cùng hắn gằn giọng nói, tràn đầy ý vị châm chọc.
Vân Chi
Nói xong, không đợi Chu Đại Hải phản ứng lại, đã trực tiếp đứng dậy ra ngoài.