Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 132: Thẩm Phồn

Cập nhật lúc: 2025-05-10 07:55:23
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hướng Quế Liên, bà ra đây! Mở cửa! Mau mở cửa! Nếu không mở cửa, tôi phá cửa đấy!”

Hành vi xấu xí đổi con bị vạch trần, chân tướng bại lộ, trên người Hướng Quế Liên lại có thêm một tội nặng, trở thành cứt chuột cả thôn công nhận, là tồn tại mọi người đòi đánh. Vừa về đến nhà tất nhiên là phải đóng chặt cửa lại, kẹp chặt cái đuôi làm người rồi. Mở cửa? Nào dám mở!

Nhưng mà, người gõ cửa cũng không dễ dàng buông tha? Tiếng gọi càng lúc càng lớn hơn.

Gia đình ở gần đó đều ồn ào ngó đầu ra xem trò vui: “Làm sao vậy? Đây là…”

“Còn có thể thế nào, trước đây Hướng Quế Liên bán cách làm sa tế, luôn miệng nói là đồ của thằng Ba, bà ta là mẹ, muốn bán thì bán! Nhưng căn bản thằng Ba không phải con trai bà ta, việc này không thể tính như vậy!”

Quần chúng xem trò vui: A a a…

Không ai nói thêm nữa, đều gia nhập vào hàng ngũ gõ cửa.

“Hướng Quế Liên, bà có bản lĩnh trộm bán cách làm sa tế, có bản lĩnh thì mở cửa ra!”

Cửa không mở, nhưng tiếng Hướng Quế Liên truyền ra từ phía sau: “Các người đã lấy hết đồ đạc đáng giá của nhà tôi rồi, còn muốn thế nào nữa?”

“Ui, chỉ chút tiền ấy của nhà bà ư? Cộng lại còn chưa được năm mươi đồng, chia ra cho mỗi nhà mới được mấy mao hả? Còn đồ vật đáng giá, chỉ có vài món đồ dùng gia đình, muốn bán cũng chưa chắc đã bán được! Lương thực thì đều trả lại cho nhà bà rồi!”

Hướng Quế Liên càng tức giận hơn: “Đổi lương thực tinh của nhà chúng tôi thành lương thực phụ, chúng tôi còn phải bồi thường một năm tiền công điểm thu vào trong đội đấy! Sao các người không đi cướp đi? Tôi nói cho các người biết, cửa này tôi không mở đấy! Các người đã lật tung nhà chúng tôi lên rồi, trong nhà chúng tôi có còn thứ gì đáng giá hay không, trong lòng các người không rõ sao? Các người đúng là một đám thổ phỉ, cường đạo!”

Lời này nói đúng là có lý, người tham gia việc xét nhà đều biết, nhà họ Chu thật sự không còn gì đáng giá nữa rồi.

Nhưng nhà họ Chu không có, Chu Ái Quân lại có! Chu Ái Quân chính là người ăn cơm nhà nước, mỗi tháng có hơn hai mươi đồng tiền lương đó! Hơn nữa, không phải còn có của hồi môn của Phương Giai Giai sao? Chưa nói tới máy may có giá hơn ba trăm đồng, chỉ riêng đống chăn đệm kia thôi cũng không ít tiền rồi.

Bọn họ cố kỵ nhà họ Phương, không dám ra tay lấy. Nhưng nếu Phương Giai Giai chủ động bỏ ra gán nợ cho nhà họ Chu thì sao? Nếu mẹ chồng cô ta bị bắt, sắp phải ăn cơm tù, cô ta còn có thể thờ ơ ư?

Mọi người đều mang ý nghĩ riêng, tiếng gõ cửa càng ngày càng mạnh!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-132-tham-phon.html.]

“Trực tiếp phá cửa đi! Tôi thấy Hướng Quế Liên đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho rằng chỉ với chút đồ này của bọn họ đã muốn mọi người bỏ qua việc này sao? Cửa sổ cũng không có đâu! Ngày đó cộng tất cả đồ đạc nhà bọn họ vào, sợ là cũng không được hai trăm đồng. Bọn họ bán cách làm sa tế được năm trăm đồng đó! Hơn nữa, tổn thất của chúng ta, đâu chỉ năm trăm!”

“Đúng! Trước đây nể mặt thằng ba, mọi người không tiện làm quá tuyệt tình! Hiện giờ thì khác, đừng ỷ vào nhà mình là thân thích với đại đội trưởng mà kiêu ngạo. Cho dù đại đội trưởng ở chỗ này, vẫn vậy thôi! Đi, Đại Hoa, chồng bà đâu? Ông ấy là bí thư chi bộ thôn, gọi ông ấy tới đây, cả đội trưởng đội trị an Trần Quý Sinh với chủ nhiệm hội phụ nữ Thẩm Vân Hà nữa. Gọi tất cán bộ thôn chúng ta tới đây. Bà ta cho rằng dựa vào Chu Đại Hải, một vị đại đội trưởng là có thể một tay che trời sao?”

“Vị đại đội trưởng Chu Đại Hải này là do mọi người chọn ra! Tuy rằng mấy năm qua đúng là ông ta đã làm không ít việc vì mọi người, nhưng công lao là công lao, không thể để ông ta lừa gạt mọi người như vậy được. Tổn thất của chúng ta không hề nhỏ.”

Nếu có thể tiếp tục làm nghề phụ sa tế, một năm ít nhất mỗi nhà chúng ta đều có thể kiếm được hai ba trăm đồng tiền lợi nhuận. Hướng Quế Liên, tự bà tính một chút xem, thôn Thượng Thủy chúng ta có bao nhiêu hộ? Bà cho rằng chút đồ này của nhà mình có thể bù đắp được sao? Đừng mơ tưởng!”

“Bồi tiền! Không bồi, trực tiếp đưa tới Cách Ủy Hội!”

……

Trong căn phòng đất.

Vân Chi

Tuy rằng Điền Tùng Ngọc không tới sân đập lúa, nhưng cũng đã nghe nói rõ ràng mọi chuyện. Đợi Thẩm Húc về nhà, ánh mắt cô nhìn anh, muốn nói lại thôi.

Muốn nói gì đó, lại sợ Thẩm Húc đau lòng.

Thật ra hai đứa nhỏ ngây thơ lại không nghĩ nhiều như vậy, chúng ngẩng đầu hỏi: “Cha, chúng ta sắp đổi họ sao?”

“Đúng!” Mỗi tay Thẩm Húc bế một đứa, đặt trên đầu gối mình: “Tam Oa vẫn chưa lấy tên, lần này sửa họ, đổi sổ hộ khẩu, thuận tiện lấy tên luôn cho Tam Oa.”

Bởi vì chưa lấy tên, nên đến tận bây giờ Tam Oa vẫn chưa có tên trên hộ khẩu. Nhưng mà ở nông thôn chuyện này vô cùng bình thường, rất nhiều đứa trẻ khi trưởng thành mới được viết tên vào hộ khẩu.

Tam Oa lập tức vui mừng: “Vậy tên con là gì ạ?”

“Gọi là Thẩm Phồn, Phồn có nghĩa là trời đầy sao, con thích không?”

Trong sách, sau khi Tam Oa trở lại nhà họ Thẩm, được đặt lại tên là Thẩm Phồn. Cái tên này Thẩm Húc không định sửa. Hắn chưa bao giờ cảm thấy sửa lại tên tương đương với sửa lại vận mệnh, đương nhiên cũng không cảm thấy vẫn gọi là Thẩm Phồn như cũ, sẽ lại lần nữa đi theo kết cục trong nguyên tác.

Có hắn ở đây, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện vì mang tới vầng sáng cho vai chính trong sách đều ác ý xây dựng vai phụ.

Loading...