Chính chủ không còn ở đây nữa, đương nhiên trò vui cũng chấm dứt. Nhưng không ảnh hưởng đến cuộc thảo luận nhiệt tình của mọi người, ngay cả trên đường về, vẫn có tốp năm tốp ba vừa đi vừa nói chuyện.
Lúc này, Chu Đại Hải mới tìm tới chỗ Thẩm Húc: “Thằng Ba, cháu… Cháu thật sự muốn chấm dứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Chu sao?”
“Vâng, nhưng mà, bác trai, cháu gọi bác là bác trai hơn hai mươi năm rồi, nếu sau này bác không chê, cháu vẫn muốn gọi bác là bác trai. Tuy rằng cháu đã không phải là người nhà họ Chu, nhưng ân tình của bác đối với cháu, cháu luôn nhớ rõ.”
Chỉ nói tới ân tình của ông ta đối với hắn, không muốn nhắc tới Hướng Quế Liên một chút nào.
Chu Đại Hải mang vẻ mặt phức tạp, một lúc lâu sau, mới hỏi: “Không phải hôm nay cháu mới biết chuyện này đúng không?”
“Đúng!”
“Từ khi nào?”
“Trước khi phân gia!”
Đối với chuyện này, Thẩm Húc không hề có ý định giấu giếm. Nguyên thân đương nhiên không biết, nhưng hắn biết, mà ngày hắn xuyên qua, đúng là ở trước ngày phân gia.
Chu Đại Hải bừng tỉnh: “Chẳng trách!”
Chẳng trách lại vội vàng phân gia như vậy, chẳng trách thà buông bỏ công việc cũng phải thêm điểu khoản phân gia, chẳng trách thái độ đối với nhà họ Chu mấy tháng nay khác hẳn thái độ suốt hơn hai mươi năm trước, giống như thay đổi thành người khác, chẳng trách…
Ông ta nhìn Thẩm Húc: “Vậy trước đó vài ngày bác nói với cháu chuyện hiện giờ bên kia không đủ lương thực, cuộc sống khốn khó, muốn cháu giúp đỡ một chút.. Những lời cháu nói với bác…”
Thẩm Húc gật đầu: “Là cháu cố ý nói vậy. Bác trai, mấy năm qua, Hướng Quế Liên và mấy anh em bên kia đối xử với cháu thể nào, bác đều thấy rõ. Sau khi biết chân tướng, cháu không có cách nào tiếp tục đối đãi với bọn họ giống như trước kia nữa, càng không có cách nào làm được chuyện lấy ơn báo oán.”
Lấy ơn báo oán……
Oán…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-130-chua-the-nhan-than.html.]
Chu Đại Hải há miệng, sắc mặt khổ sở: “Dù sao cũng làm mẹ con, làm anh em hơn hai mươi năm, thật sự phải như vậy sao? Chẳng lẽ cháu không có chút tình cảm nào?”
Chu Nhị Giang em trai ông ta từng có được một người con trai giỏi giang như vậy, bây giờ không còn nữa, lại kết thù với nhà bọn họ, sau này bên kia biết sống tiếp thế nào?
Thẩm Húc lại bật cười: “Bác trai, bác là đại đội trưởng, có kiến thức, hiểu rộng biết nhiều hơn người khác trong thôn. Ác ý đổi con, không khác gì bắt cóc. Thậm chí nếu nói rõ ràng, bế trộm con người khác, để con trai mình thế chỗ sống cuộc sống tốt lành còn mang tính chất ác liệt hơn cả bắt cóc. Nếu cháu thật sự không có chút tình cảm nào, bác cho rằng hôm nay cháu chỉ gọi người toàn thôn tới, mà không gọi công an sao?”
Vân Chi
Chu Đại Hải sững sờ, đột nhiên nhớ tới, chuyện này… Hướng Quế Liên làm vậy, chính là phạm pháp!!!
Thẩm Húc ra về, để lại một mình Chu Đại Hải đứng yên tại chỗ, thất thần.
Thật ra có thể hiểu được tâm lý của Chu Đại Hải, chỉ là lập trường khác nhau mà thôi. Dù sao đối với người ngoài như Thẩm Húc mà nói, bên kia mới là người thân cùng chung dòng m.á.u với ông ta, mới là huyết mạch của người em trai Chu Nhị Giang mà ông ta thương xót. Ông ta luôn phải suy nghĩ vì bọn họ, phải suy xét thay cho bọn họ.
Hiểu thì hiểu, nhưng cách làm này, vẫn khiến Thẩm Húc không vui như cũ. Có điều chỉ là không vui mà thôi, hắn sẽ không nói thêm gì, cũng sẽ không làm thêm chuyện gì. Dù sao chuyện Chu Đại Hải từng cứu tính mạng nguyên thân là sự thật, huống chi Chu Đại hải chưa từng đối xử với hắn không tốt.
Đương nhiên, lời nói vì tình cảm không tìm công an tới chỉ là lời nói bậy.
Tình cảm? Tình cảm cái con khỉ! Không hề tồn tại!
Không phải Thẩm Húc không nghĩ tới chuyện đưa Hướng Quế Liên vào đồn công an để trị tội bà ta, mà là không thể.
Một khi tố giác Hướng Quế Liên đổi con, nhất định bên phía Công an sẽ hỏi rõ tận gốc, tất nhiên cũng sẽ biết hắn là con của quý nhân, càng biết nhà chồng của vị quý nhân kia họ Thẩm, làm nhân viên cấp cao ở thủ đô, trong nhà có một vị tướng quân.
Những thông tin này, đối với người trong thôn Thượng Thủy mà nói, có lẽ không thể biết được cụ thể là nhà nào, nhưng chưa chắc công an không điều tra ra được.
Dù sao tướng quân họ Thẩm không nhiều, chỉ nói riêng nhà họ Thẩm thôi cũng không đến mức nhiều như lá rụng mùa thu. Đặc biệt tuy huyện Dương Sơn không tính là huyện giàu có, nhưng trong chính phủ vẫn có vài người cán bộ từ trên phát xuống, ví dụ như huyện trưởng, bí thư huyện ủy…
Bọn họ có biết nhà họ Thẩm hay không? Đã từng nghe nói tới nhà họ Thẩm hay chưa?
Cho dù không biết, chưa nghe nói, sau khi biết được việc này, cũng khó đảm bảo bon họ sẽ không tốn chút tâm tư tới thủ đô hỏi thăm một phen. Nếu như tìm thấy nói cho nhà họ Thẩm biết, giúp nhà họ Thẩm nhận lại người thân, coi như đã bám được vào nhà họ Thẩm, con đường làm quan của bọn họ sẽ phất lên.
Đây chính là lý do hiện tại Thẩm Húc chưa thể nhận thân, bởi vì không đúng thời điểm.