Ánh mắt mọi người có mặt ở sân đập lúa lập tức đổi thành vẻ khinh thường, khinh miệt, và không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ từng trông thấy Hướng Quế Liên càn quấy, nhưng chưa bao giờ trông thấy bà ta không biết xấu hổ như thế.
Tục ngữ nói đúng lắm: Kẻ mặt dày thiên hạ vô địch.
Cách làm đê tiện giống như Hướng Quế Liên, trong lúc nhất thời đúng là khiến mọi người không biết nên phản bác thế nào.
“Đúng là tôi không thể g.i.ế.c bà được!”
Ở phương diện này, loại người tốt như Thẩm Húc tất nhiên không có cách nào so được với Hướng Quế Liên so. Nhưng mục đích của hắn về cơ bản đã hoàn thành.
“Hôm nay, đứng trước mặt hương thân phụ lão, tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với Hướng Quế Liên, với nhà họ Chu! Từ giờ về sau, cắt đứt tất cả quan hệ, không còn liên quan với nhau nữa. Xin mọi người chứng kiến! Sau này tôi không phải người họ Chu, nhà họ Chu không có bất kỳ quan hệ gì với tôi! Bà Thái nói với tôi, tuy rằng bà ấy không biết cụ thể tên cha mẹ ruột tôi là gì, nhưng lại biết cha ruột tôi họ Thẩm.”
“Hộ khẩu của tôi khi phân gia đã tách ra rồi, là hộ gia đình độc lập. Sau này, tôi sẽ đi sửa tên, từ nay trở đi, tên tôi không phải Chu Ái Dân nữa. Tôi họ Thẩm, tên là Thẩm Húc. Tam Oa với Yến Tử cũng sẽ đặt lại tên lần nữa, cùng mang họ Thẩm với tôi. Còn nữa…”
Hắn nhìn về phía Chu Đại Hải và vài vị trưởng bối nhà họ Chu: “Làm phiền các vị có thời gian rảnh rỗi thì xóa tên tôi khỏi gia phả nhà họ Chu. Đương nhiên không xóa cũng không sao, chỉ là Chu Ái Dân đăng ký trên gia phả, là người hiện tại vẫn đang ở nhà họ Thẩm, ở thủ đô xa xôi kia, chứ không phải tôi.”
Như vậy coi như cắt đứt hoàn toàn với nhà họ Chu!
Thẩm Húc thông minh có khả năng là người toàn thôn đều bội phục. Bởi vậy bất kể Hướng Quế Liên nghĩ thế nào, thì người trong tộc nhà họ Chu đều coi hắn là niềm kiêu ngạo của bọn họ, là thể diện của nhà họ Chu. Danh tiếng của hắn ở trong tộc, trong thế hệ này chỉ đứng sau Chu Minh Trung con trai trưởng của Chu Đại Hải.
Hiện giờ hắn muốn hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Chu, tất nhiên có người không mấy bằng lòng. Nhưng Hướng Quế Liên đổi con vốn dĩ đã không đúng. Đếu sau khi đổi con, bà ta có thể đối xử tốt với Thẩm húc thì không tính. Nhưng bà ta không những không đối xử tốt, còn vô cùng khắt khe, không cho người ta đường sống. Bà ta làm tuyệt tình như vậy, vài vị trưởng bối trong nhà họ Chu muốn nói vài câu cứu vãn tình hình, cũng không biết nên mở miệng thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-129-ke-mat-day-thien-ha-vo-dich.html.]
Ngược lại, Thẩm Vân Hà cất giọng sang sảng nói trước: “Thằng Ba, rời nhà họ Chu cũng không sao, cháu họ Thẩm, thím cũng họ Thẩm, xem như người một nhà. Đương nhiên gia đình cha mẹ ruột cháu nhà cao cửa rộng, là cán bộ chính phủ, tất nhiên không phải họ Thẩm nhà quê chúng tôi có thể so sánh được.”
“Nhưng nếu cháu bằng lòng, chúng ta nhận làm họ hàng xa cũng được nhỉ? Sau này, coi như cháu là người nhà họ Thẩm chúng tôi. Tuy rằng căn cơ của nhà họ Thẩm chúng tôi ở thôn Thượng Thủy không bằng nhà họ Chu bọn họ, nhưng cũng không sợ ai. Cháu không phải lo lắng người khác sẽ bắt nạt mình!”
Khi nói câu cuối cùng này, bà ấy nhìn thẳng vào vài vị trưởng bối trong tộc nhà họ Chu nói, từng từ từng chữ, hàm nghĩa rõ ràng.
Thẩm Húc khẽ cười: “Lòng tốt của thím Vân Hà, cháu nhớ rõ!”
Lần đoạn tuyệt quan hệ này đã kết thúc như vậy.
Mọi người không nhịn được cảm khái.
Vân Chi
“Trước kia tôi còn tưởng rằng Hướng Quế Liên chỉ thích chiếm món lợi nhỏ, ai ngờ ngay cả chuyện táng tận lương tâm thế này bà ta cũng làm được!”
“Ai nói không phải đâu! Thôn Thượng Thủy chúng ta chưa từng có loại người lòng dạ đen tối như vậy. Đổi con của người khác, đưa con ruột của mình tới nhà quý nhân ăn sung mặc sướng, còn ngược đãi con ruột của quý nhân. Sao bà ta có thể làm ra được nhỉ? Không sợ bị trời phạt sao?”
“Nếu bà ta sợ trời phạt, thì nào dám làm như vậy? Chắc bà ta đoán ông trời bận rộn, không có thời gian để ý đến bà ta!”
“Ai nói thế! Mọi người đã quên, trước đây khi bà ta vu oan cho thằng Ba hại c.h.ế.t Chu Nhị Giang, sau khi thề đã bị trời giáng tai họa bất ngờ sao? Có thể thấy ông trời vẫn biết hết, sở dĩ chưa trừng trị bà ta, sợ là vì người ác trong thiên hạ quá nhiều, nên chưa có thời gian rảnh thôi. Đợi đến lúc có thời gian, bà ta khắc nếm mùi. Ngạn ngữ có câu rất đúng, không phải không có quả báo, chỉ là chưa tới mà thôi. Cứ thong thả chờ xem!”
“A, Hướng Quế Liên đâu rồi?”
Mọi người nói chuyện hăng say, không ai chú ý. Lúc này lấy lại tinh thần mới phát hiện ra, không biết Hướng Quế Liên và con bà ta đã lặng lẽ trốn đi từ khi nào rồi.