Giả vờ bất tỉnh?
Phải ngu đến mức nào mới nghĩ ra được chiêu này? Cho rằng hôn mê là không có vấn đề gì sao? Chuyện đã phát triển đến nước này rồi, cho dù có xét nghiệm nhóm m.á.u hay không, trong lòng thôn dân thôn Thượng Thủy, gần như đều đã nhận định chuyện Hướng Quế Liên đổi con là sự thật. Chỉ khác nhau ở chỗ thiếu chứng cứ xác thực kia mà thôi.
Thẩm Húc sẽ cho phép thiếu hụt bằng chứng xác thực sao? Không thể nào.
Bởi vậy dù Hướng Quế Liên định giả vờ bất tỉnh để trốn tránh thử máu, mượn lý do ấy để lừa dối cho qua. Đừng nói chiêu này không có tác dụng, cho dù có tác dụng, Thẩm Húc cũng không bao giờ để bà ta thực hiện được!
Ánh mắt hắn đảo qua Hướng Quế Liên, không nói nửa câu, xoay người ra khỏi đám đông, đi tìm bác sĩ Phùng đang đứng đối diện với vị trí lúc trước bà Thái chờ đợi, dẫn ông ấy qua đây.
Mọi người:……
Vậy mà trước đó bọn họ không hề để ý thấy bà Thái, cũng không để ý tới vị bác sĩ mặc áo blouse trắng này? Bọn họ bị mù sao? A, không phải mù, mà vì ánh mắt mọi người đều đặt trên người Thẩm Húc và Hướng Quế Liên rồi, tự nhiên sẽ xem nhẹ rất nhiều thứ xung quanh.
Lúc này, Chu Ái Đảng và Chu Ái Quân đang đứng mỗi người một bên, chuẩn bị đỡ Hướng Quế Liên dậy mang về nhà.
Bọn họ cũng khiếp sợ! Cũng chấn kinh tột đỉnh. Làm anh em hai mươi mấy năm, hôm nay bọn họ mới biết hóa ra Chu Ái Dân không phải người một nhà với bọn họ. Vậy mà năm đó mẹ bọn họ lại dám đổi cả con mình
Trong lòng bọn họ cũng giống mọi người có mặt ở đây, đều giật mình hiểu ra: Khó trách!
Vân Chi
Nói ngay chuyện mẹ bọn họ không phải quá thích Chu Ái Quốc thôi, nhưng bà ta lại chưa bao giờ đối xử khắt khe với Chu Ái Quốc, thậm chí thi thoảng dưới tình huống nhà Chu Ái Đảng và Chu Ái Dân đều có lợi, vẫn nghĩ đến nhà Chu Ái Quốc. Chỉ với duy nhất thằng Ba, đúng là không hề giống đối xử với con ruột.
Không, hóa ra không phải không giống, mà chính là sự thật!
Nhưng cho dù thế nào, mẹ già hôn mê, bọn họ không thể đứng yên mặc kệ được.
Mặc dù trong lòng bọn họ khả năng cũng đã nhận ra, bà ta đang giả vờ. Cũng chính vì vậy, bọn họ lại càng muốn nhanh chóng mang người về nhà.
Trước đây chuyện bán cách làm sa tế đã khiến toàn thôn sinh ra hiềm khích với nhà họ Chu rồi, bây giờ nếu phơi bày ra chuyện đổi con là sự thật, tình hình nhà bọn họ sẽ càng gay go hơn. Nếu mọi chuyện còn ầm ĩ thêm bước nữa, ảnh hưởng sẽ càng nghiêm trọng, không chỉ đối với một mình Hướng Quế Liên, mà đối với bọn họ cũng trăm hại không có chút lợi nào.
Cho nên, hai người vô cùng ăn ý, một nâng đầu, một nâng chân, Nhưng chưa đợi bọn họ kịp ra khỏi đám người, Thẩm Húc đã đứng chắn trước mặt, vươn một tay ra, cản đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-127-gia-vo-bat-tinh.html.]
Chu Ái Quân nhíu mày: “Mẹ tôi hôn mê, bất tỉnh nhân sự rồi. Cho dù thế nào, tính mạng cũng là quan trọng nhất, cứu người trước quan trọng hơn.”
Thẩm Húc không phản bác, mà khẽ gật đầu: “Được! Đúng lúc tôi đã mời sẵn bác sĩ tới đây, có thể khám cho bà ta.”
Chu Ái Quân và Chu Ái Đảng sửng sốt, lúc này mới nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng đang đứng bên cạnh Thẩm Húc.
Thẩm Húc nói tiếp: “Bác sĩ Phùng là là bác sĩ công tác ở bệnh viện nhân dân huyện, làm nghề y mười năm, y thuật, y đức đều là tiếng lành đồn xa trong huyện Dương Sơn chúng ta, hai người cứ yên tâm đi.”
Yên tâm? Mẹ kiếp, càng không yên tâm mới đúng!
Nhưng mà Thẩm Húc không cho bọn họ có cơ hội phản đối, trực tiếp duỗi tay ra nhận lấy Hướng Quế Liên, đặt bà ta nằm trên mặt đất: “Bác sĩ Phùng, làm phiền ông rồi!”
Hắn có thể cảm nhận được cơ thể Hướng Quế Liên khẽ run lên, tròng mắt giật giật, nhưng hắn coi như không nhìn thấy, vẫn thản nhiên nói chuyện với bác sĩ Phùng: “Nhân tiện lấy m.á.u luôn, kiểm nghiệm nhóm máu.”
Hắn nhìn Hướng Quế Liên, khóe miệng cong lên: “Người ngất hay tỉnh, đều không ảnh hưởng đến việc lấy máu.”
Hướng Quế Liên chấn động, mở choàng mắt, muốn chạy trốn. Nhưng mà Thẩm Húc đã chuẩn bị từ trước, nhanh chóng duỗi tay túm được cổ tay Hướng Quế Liên: “Bác sĩ Phùng, đến đây đi.”
Nói xong còn rất “Tri kỷ” trấn an Hướng Quế Liên: “Tỉnh rồi à? Tỉnh là tốt rồi. Yên tâm, chỉ lấy vài giọt m.á.u mà thôi, rất nhanh, không đau chút nào đâu.”
Hướng Quế Liên há hốc miệng, không đợi lời phản đối kịp nói ra ngoài, lòng bàn tay đã nghênh đón cảm giác kim đ.â.m đau đớn. Bà ta muốn trốn tránh, nhưng mà không biết Thẩm Húc đã dùng biện pháp gì, giống như gông cùm xiềng xích vây lấy bà ta, khiến bà ta không thể động đậy được.
Không bao lâu, gông cùng biến mất, Hướng Quế Liên lập tức đứng dậy, lui lại cách xa Thẩm Húc vài bước. Nhưng làm thế còn có ích gì đâu? Đã lấy m.á.u xong rồi.
“Thím Đại Hoa, làm phiền thím trông chừng bọn họ, đừng để bọn họ cướp mất m.á.u vừa mới rút được.”
Lưu Đại Hoa vô cùng vui lòng, cao hứng nói: “Yên tâm!”
Nói xong bà ấy trực tiếp đứng chắn trước mặt Hướng Quế Liên, như hổ rình mồi.
Hướng Quế Liên:…… Vừa rồi đúng là bà ta định xông lên cướp lại thật.
Chu Ái Đảng và Chu Ái Quân liếc nhau, không ai động đậy. Bọn họ hiểu rõ hơn Hướng Quế Liên, chạy tới cướp huyết thanh về, chẳng khác nào không đánh đã khai.