THẬP NIÊN 70: TRỌNG SINH XONG, TÔI ĐƯỢC VIÊN SĨ QUAN MẠNH NHẤT CƯNG CHIỀU HẾT MỰC - Chương 95
Cập nhật lúc: 2025-12-29 15:06:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9AHwsBoteW
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Dạ, cũng ạ!" Cố Tiểu Khê áy náy, nhưng cuối cùng cũng khăng khăng đòi tiễn nữa.
Cụ Tề là mà cô và Lục Kiến Sâm cất công mời đến Kinh đô, trong thâm tâm cô vốn nghĩ lúc cụ về cũng đưa tiễn cho chu tất. Cụ Tề như thấu hiểu tâm tư của cô, khà khà lấy từ trong túi một bộ ngân châm mới tinh đưa cho cô.
"Cái tặng cháu đấy. Con bé đừng lo, một một mây về gió khắp cả nước bao nhiêu , gân cốt vẫn còn cứng cáp lắm, tự về . Biết đấy, lúc cháu về đến Thanh Bắc, còn đang mải rong chơi ở Thân Thành cũng nên!"
Nghe đến đó, mắt Cố Tiểu Khê bỗng sáng rực lên: "Vậy thì con sang Thân Thành tìm ông nhé! Con cũng Thân Thành một chuyến."
Cụ Tề phì : "Chẳng đó cháu cùng thằng nhóc Lục Kiến Sâm Thân Thành ?"
Cố Tiểu Khê gãi gãi đầu: "Thì thêm nữa ạ."
"Thế thì . Cháu mà lạc giữa đường thì lấy một con bé Tiểu Khê khác mà đền cho Lục Kiến Sâm. Cháu cứ ngoan ngoãn đợi thằng nhóc đó về đón ."
Cố Tiểu Khê chút tiếc nuối: "Ông nội Tề chẳng dắt con chơi gì cả!"
Cụ Tề bật thành tiếng: "Tết nếu cháu và Lục Kiến Sâm về Kinh đô, sẽ dắt hai đứa lên núi hái t.h.u.ố.c chơi. Lúc đó rủ cả Sương Sương cùng."
Cố Tiểu Khê gật đầu ngay tắp lự, nhưng thấy bà nội Lục vẫn đang nên đành kìm .
"Dạ. Vậy chúc ông ngày mai thượng lộ bình an!"
"Được , cái món rút kim cháu cũng thạo , đây." Cụ Tề đoạn dậy.
Ngụy Minh Anh và Lục Kiến Lâm cũng vội vàng lên, cùng Cố Tiểu Khê tiễn cụ Tề tận cửa. Lúc , Cố Tiểu Khê mới phát hiện , ở cửa một chiếc xe đợi sẵn cụ từ lúc nào.
Trở nhà, Ngụy Minh Anh dặn dò Lục Kiến Lâm mấy câu cũng vội vã . Cố Tiểu Khê chiếc ghế sofa gỗ nam mộc ở phòng khách sách, đợi đến giờ rút kim cho Lục Kiến Nghiệp.
"Chị dâu, con gái các chị để ý chuyện đàn ông nấu ăn ạ?" Lục Kiến Nghiệp đột ngột hỏi.
Lục Kiến Lâm thấy chủ đề cũng tò mò sang. Cố Tiểu Khê chớp chớp mắt: "Sao hỏi thế?"
Lục Kiến Lâm giải thích: "Là bà nội bảo đấy ạ, bà trong các ưu điểm của cả thì nấu ăn là một ưu điểm quan trọng."
Bà nội Lục mới cầm hộp kim chỉ từ trong buồng , thấy thế liền phụ họa ngay: "Chứ còn gì nữa? Đàn ông mà cứ ở nhà ông tướng, chẳng động tay động chân việc gì thì tình cảm vợ chồng mà bền lâu cho ?"
Cố Tiểu Khê lời bà nội, mỉm gật đầu: "Dạ đúng, bà chí lý ạ. Nhà là của chung hai , thể để một ôm đồm hết thảy, còn thì mát ăn bát vàng. Vợ chồng là bình đẳng."
Lục Kiến Nghiệp đến đây thì im lặng. Vợ chồng bình đẳng ? trong đoạn tình cảm giữa và Tất Văn Nguyệt, bao giờ hai chữ bình đẳng. Anh luôn là dốc lòng hy sinh.
Lục Kiến Lâm cũng vẻ suy ngẫm. Không gian yên ắng một lát, Lục Kiến Lâm bỗng cất tiếng: "Thế nhưng ông nội cũng xuống bếp nấu cơm bao giờ ạ!"
Bà nội Lục hừ nhẹ một tiếng: "Anh mà đòi so với ông nội ? Ông nội việc gì cũng quyết đoán, khí phách. Vả ông cũng xuống bếp, chỉ là tay nghề kém một tí, bà chẳng thèm để ông thôi."
Lục Kiến Lâm: "..." Anh bỗng thấy chút "chua xót" (ghen tị) là nhỉ?
Cố Tiểu Khê thì nghiêm túc : "Ông nội là thông tuệ và chung thủy, còn đối xử với bà cực kỳ . Có thể cùng qua sóng gió đến tận lúc đầu bạc răng long như ông bà, thật sự là điều vô cùng đáng quý."
Bà nội Lục thật lòng cảm thấy con bé Tiểu Khê là một cô gái ngoan ngoãn khiến thương mến, mắt , xinh , nhân hậu, thông minh. Quan trọng nhất là, con bé quá đỗi hợp nhãn bà! Con bé sinh là để nhà họ Lục!
Bà nhướng mày hai thằng cháu trai: "Nghe thấy ! Trong quan hệ vợ chồng, thể chỉ một bên cứ mãi cho . Nói đơn giản nhất là chuyện nấu cơm, trong hai đứa một chứ! Nếu thì các định sống kiểu gì? Hít khí trời mà sống ?"
Lời của bà nội Lục rõ ràng là đang ý ám chỉ. Lục Kiến Nghiệp cúi gầm mặt, dám ho he tiếng nào. Anh bà đang cơ chứ. Anh nấu ăn, Tất Văn Nguyệt cũng , ngày đó họ kết hôn chỉ bằng một lòng nhiệt huyết của riêng mà thôi.
Lục Kiến Lâm lúc cũng thấy chút đồng cảm với hai. Nghĩ một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu, chị trong quân khu gọi thầm cả là gì ?"
Cố Tiểu Khê gật đầu: "Biết chứ, là Lục Diêm Vương ?"
"Thế chị thấy cả lạnh lùng quá ?" Ánh mắt Lục Kiến Lâm lộ vẻ tò mò.
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Không . Em lính của mà dám huấn thị em chứ?"
Lục Kiến Lâm bật , hóa là do suy nghĩ hẹp hòi . Bà nội Lục thì bênh vực chằm chặp: "Tiểu Sâm ngoài mặt thì lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp lắm, thương vợ, giống hệt ông nội nó."
Cố Tiểu Khê khẽ cong môi: "Dạ, bà đúng ạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-xong-toi-duoc-vien-si-quan-manh-nhat-cung-chieu-het-muc/chuong-95.html.]
Bà nội Lục thấy cháu dâu đồng tình, nụ trong mắt càng thêm ôn nhu.
"Ưu điểm lớn nhất của Tiểu Sâm là từ nhỏ rõ cái gì, cái gì. Cầm lên thì buông xuống . Làm việc quyết đoán, dây dưa kéo dài, và tuyệt đối cưỡng cầu những thứ thuộc về ."
Lục Kiến Nghiệp cảm thấy bà nội "đá xéo" thêm nữa! Lục Kiến Lâm thì tâm mà dám , chỉ đành nghiêm chỉnh .
"Tiểu Sâm còn một ưu điểm nữa, đó là mắt cực !" Bà nội Lục càng nghĩ càng thấy sướng, lời lẽ vô cùng phấn khởi. Mắt thì mà cưới vợ ngoan hiền, giỏi giang như Tiểu Khê cơ chứ!
Chương 129: Anh lòng tự trọng ?
Lục Kiến Nghiệp vẻ mặt bất lực: "Bà ơi, trong mắt bà thì cả gì khuyết điểm nào."
Từ nhỏ cả cái gì cũng , cái gì cũng ưu tú, là niềm tự hào của cả nhà, là "con nhà " trong truyền thuyết. Anh kính trọng cả, nhưng đôi khi cũng thấy ngộp thở cái bóng hào quang quá lớn của .
Bà nội Lục lườm một cái: "Sao khuyết điểm, cái tính lạnh lùng của nó đôi khi chính là khuyết điểm lớn nhất đấy. Sau mà cãi với vợ, chiến tranh lạnh còn đáng sợ hơn cả cãi vã to tiếng!"
Lục Kiến Nghiệp sững , lập tức sang Cố Tiểu Khê: "Chị dâu, chị sẽ chiến tranh lạnh với cả chứ?"
Vừa dứt câu, cánh tay bà nội nhéo cho một phát đau điếng. Ngay cả Lục Kiến Lâm cũng tặng một cái lườm cháy mặt. Chị dâu và cả mới cưới mà, chiến tranh lạnh cái gì mà chiến tranh lạnh!
Cố Tiểu Khê khẽ ho một tiếng: "Cái đó thì ai thế nào ạ!" Khi giận dữ, chiến tranh lạnh chiến tranh nóng đều thể xảy cả thôi.
Bà nội Lục bỗng vỗ vỗ tay cô an ủi: "Sau nếu Tiểu Sâm con giận, con cứ bảo bà, bà sẽ dạy bảo nó con."
Cố Tiểu Khê mỉm : "Bà yên tâm, chúng con sẽ sống thật . Cố gắng cãi , giận hờn ạ!"
"Thế thì ! Thế thì !" Bà nội Lục vẻ mặt đầy an lòng. là một đứa trẻ ngoan!
Mấy trò chuyện, thời gian trôi qua nhanh. Cố Tiểu Khê rút kim cho Lục Kiến Nghiệp xong, thưa với bà nội một tiếng ngoài. Cô khỏi, Hà Lâm xách đồ đến nhà họ Lục. Thấy sắc mặt Lục Kiến Nghiệp khá hơn hôm qua nhiều, cô mừng rỡ vô cùng, hết gọt hoa quả ân cần hỏi han đủ điều.
Bà nội Lục thói quen ngủ trưa, thấy Hà Lâm thấy nhức đầu nên về phòng nghỉ . Lục Kiến Lâm cả, lỳ ghế sofa suốt buổi. Hà Lâm tỏ tích cực, chủ động đề nghị: "Anh Kiến Nghiệp, là để em đẩy ngoài sân dạo chút cho thoáng nhé!"
Lục Kiến Nghiệp kịp mở lời, Lục Kiến Lâm lên tiếng: "Ngoài trời lạnh thế , gì mà dạo. Gió máy ốm sốt đấy thì khổ."
Hà Lâm rụt cổ , vẻ mặt tủi : "Em chỉ nghĩ là ở trong nhà lâu sẽ bí bách thôi."
Lục Kiến Lâm nể nang gì mà thẳng: "Anh hai và Tất Văn Nguyệt ly hôn , với mối quan hệ giữa cô và Tất Văn Nguyệt, cô nên ít đến nhà thôi."
Nghe , nước mắt Hà Lâm bỗng chốc rơi lã chã: "Tất Văn Nguyệt là Tất Văn Nguyệt, em là em, em thực lòng chỉ ý thôi mà."
Lục Kiến Lâm ghét phụ nữ lóc, thấy Hà Lâm bộ dạng như chịu uất ức thấu trời, sang bảo hai: "Anh về phòng ở là chuyển xuống tầng ?"
Lục Kiến Nghiệp im lặng một hồi mới đáp: "Chú giúp dọn cái kho ở tầng một chút, tạm ở đây ." Lên xuống cầu thang phiền phức quá, cũng khổ nhà!
"Được." Lục Kiến Lâm lập tức dọn kho.
Trong phòng khách chỉ còn Lục Kiến Nghiệp và Hà Lâm, cô bất chợt nắm lấy tay : "Anh Kiến Nghiệp, đừng vì Tất Văn Nguyệt mà ghét bỏ em ? Anh , từ nhỏ em thích !"
Giọng cô nhẹ, nhưng đủ để Lục Kiến Nghiệp rõ mồn một. Anh sững sờ, trân trân Hà Lâm.
Cô đỏ hoe mắt: "Anh Kiến Nghiệp, đây khi và Tất Văn Nguyệt còn bên , em dám phiền , chỉ từ xa . Bây giờ, thể thử thích em ? Em quan tâm đôi chân khỏi , em chỉ đối với thôi..."
Lục Kiến Nghiệp vô cùng bất ngờ và chấn động, nhưng khi định thần , vẫn lắc đầu: "Chúng hợp !"
"Chưa thử hợp?" Hà Lâm cuống quýt, bỗng dưng rướn hôn mạnh lên môi .
Sau phút sững sờ, Lục Kiến Nghiệp định đẩy thì Hà Lâm đỏ mặt chạy biến mất.
Lục Kiến Nghiệp: "..."
Nụ hôn khiến tâm trí rối loạn, kinh ngạc, bất ngờ, phẫn nộ, ảo não, nhưng dường như cũng một chút khoái cảm mơ hồ khó nhận . Tất Văn Nguyệt thèm khát tình yêu của , nhưng đời vẫn phụ nữ yêu đến nhường ! nghĩ thế, thấy chút nhục nhã. Chân cử động nữa, nên mới đến mức để tùy ý cưỡng hôn thế .
Lục Kiến Lâm dọn dẹp xong buồng kho , thấy sắc mặt hai gì đó . Trầm mặc một lát, mới : "Anh hai, Hà Lâm hợp với !"
Lục Kiến Nghiệp ngẩng đầu em trai: "Chú ý gì? Chú thấy những lời cô ?"