THẬP NIÊN 70: TRỌNG SINH XONG, TÔI ĐƯỢC VIÊN SĨ QUAN MẠNH NHẤT CƯNG CHIỀU HẾT MỰC - Chương 78

Cập nhật lúc: 2025-12-29 14:49:55
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Mọi cứ học theo đồng chí Tiểu Lộ nhé! Cậu trượt , lĩnh hội cũng nhanh, chỉ cần chú ý an ."

Được biểu dương, đôi mắt Lộ Hướng Tiền sáng lấp lánh, còn chút thẹn thùng. Cậu cảm thấy chủ yếu là do chị dâu dạy giỏi!

Khi đám Cố Tiểu Khê về tới doanh trại, Lục Kiến Lâm cùng các lãnh đạo đơn vị cũng mặt. Nghe xong báo cáo của La Dương và Lý Côn, vị trung đoàn trưởng trung đoàn 1 cảm thấy đầu to như cái đấu. Giữa trời đông giá rét thế , Lục Kiến Sâm rốt cuộc gặp chuyện gì? Cái tính thằng nhóc đó ông rõ, nếu nguyên nhân đặc biệt, nó sẽ bao giờ đột ngột rời bỏ vị trí. Cân nhắc kỹ lưỡng, ông vẫn phái một đội tìm kiếm.

Lục Kiến Lâm khi rõ ngọn ngành, mấy lôi Tất Văn Nguyệt đang trốn trong lều dám ló mặt để đ.á.n.h cho một trận tơi bời. cuối cùng vẫn kìm ! Anh ngờ đàn bà dám tìm đến tận nơi cả đang nhiệm vụ, còn gây bao nhiêu chuyện rắc rối thế .

Xử lý xong vết thương cho bệnh nhân cuối cùng, bước ngoài lều, thấy chị dâu đang xổm đất tập trượt tuyết. Chắc hẳn lòng chị đang đau buồn lắm! Có lẽ do ánh mắt quá lộ liễu, Cố Tiểu Khê như cảm nhận , đầu một cái. "Có chuyện gì ?"

Lục Kiến Lâm bước tới, nhẹ giọng an ủi: "Chị dâu, trung đoàn trưởng phái tìm cả . Chị đừng lo! Anh cả nhất định sẽ ." Cố Tiểu Khê gật đầu: " ."

, lo cho ? Bởi vì lúc nãy nàng phát hiện , Thuật truy tìm khí tức học xong chẳng tác dụng gì cả. Tuyết rơi quá lâu, trong khí chẳng còn sót chút mùi vị nào, nàng tìm thấy dấu vết của Lục Kiến Sâm.

"Lát nữa bọn em sẽ đưa thương viên di chuyển , chị cùng bọn em nhé!" Lục Kiến Lâm khẽ . Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Thôi, bàn với La Dương và Lý Côn , cùng đội của bọn họ." Đi cùng Lục Kiến Lâm sẽ chạm mặt con Tất Văn Nguyệt, nàng sợ nhịn tay xử lý hai con nhà đó mất. Quan trọng hơn, nàng đây để sớm nhận tin tức của .

Lục Kiến Lâm im lặng hồi lâu, cuối cùng nài ép nàng cùng nữa. Khi tổ y tế của Lục Kiến Lâm rời , Cố Tiểu Khê cũng cùng nhóm La Dương xuất phát. Nhóm y tế về hướng Nam, còn đội của nàng tiếp tục tiến về hướng Đông Bắc.

Cố Tiểu Khê thể ngờ rằng, khi bộ hơn một giờ đồng hồ, nàng thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc nền tuyết xa xăm. Anh độc hành giữa trời tuyết, để lưng một chuỗi dấu chân dài. Dù cách còn xa, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt nhận ngay. Là Lục Kiến Sâm!

Cố Tiểu Khê vốn đang hãm tốc độ để chờ , bỗng chốc chống mạnh gậy trượt, như một chú bướm xinh mang theo nỗi vui mừng khôn xiết lao thẳng về phía bóng trong tuyết.

Lục Kiến Sâm đang tuyết cũng thấy bóng dáng nhỏ nhắn, xinh xẻo đang lao nhanh về phía . Anh kinh ngạc, theo bản năng dang rộng vòng tay, kịp thời ôm ngang eo cô gái nhỏ đang lao tới kịp hãm phanh.

Vui mừng, hạnh phúc, chấn động, lo âu, xót xa... đủ loại cảm xúc đan xen, Lục Kiến Sâm ôm c.h.ặ.t cô gái nhỏ trong lòng xoay mấy vòng, chẳng chẳng rằng mà đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy. Đám phía xa lúc mới phản ứng kịp, vị "Lục Diêm Vương" mà họ kính trọng nhất trở về !

Lý Côn cảm động đến mức nước mắt ngắn nước mắt dài: "Nếu phụ nữ nào đối xử với em như thế, em dâng cả mạng cho cô luôn!" La Dương khẽ hắng giọng, ai mà chẳng thế! tiên, cả đời bọn họ gặp một cô gái như chứ!

Sau một nụ hôn ngọt ngào bá đạo, Lục Kiến Sâm khàn giọng hỏi cô gái nhỏ trong lòng: "Sao em chạy đến tận đây?" Vành mắt Cố Tiểu Khê đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi: "Mọi bảo tuyết vùi !"

Lục Kiến Sâm nhẹ nhàng hôn những giọt lệ, vuốt ve lưng nàng trấn an: "Đừng lo, !" "Anh thương ?" Cố Tiểu Khê c.ắ.n nhẹ môi, đưa tay dụi mắt, một lượt từ xuống . Trên vẫn là chiếc áo lông vũ nàng , lớp áo thì thấy , nhưng những chỗ lộ ngoài thì vẫn thỏa.

Lục Kiến Sâm xoa đầu nàng: "Không thương." khi Cố Tiểu Khê đưa tay ôm eo , bỗng chạm thấy một điểm bất thường. Nàng khựng , lập tức vòng lưng . Phát hiện bên hông chiếc áo lông vũ rách một lỗ, nàng sững sờ, vội vàng lật áo lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-xong-toi-duoc-vien-si-quan-manh-nhat-cung-chieu-het-muc/chuong-78.html.]

Đám La Dương và Lý Côn tới thấy cảnh , nhất thời nên bước gần . lúc đó, giọng Cố Tiểu Khê run rẩy vang lên: "Có nổ s.ú.n.g b.ắ.n ?" "Cái gì?" Sắc mặt La Dương và Lý Côn đại biến, đồng loạt chạy vọt tới. "Anh Lục, thương ?" La Dương lo lắng hỏi.

Lục Kiến Sâm khẽ nắm lấy tay cô gái nhỏ để trấn an: "Anh né kịp, thương ." "Nếu mặc ít áo một chút, là trúng đạn ." Cố Tiểu Khê c.ắ.n môi . Nàng ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g còn vương áo .

Lúc Lý Côn và La Dương cũng thấy vết đạn áo, lòng ai nấy đều trĩu nặng. Lý Côn càng kinh hoàng hơn! Hóa lúc đó Lục Diêm Vương đột ngột đuổi theo kẻ khả nghi là vì kẻ đó s.ú.n.g? Anh chắc chắn là gặp nguy hiểm nên mới để căn nhà đó . Chỉ là ai ngờ trong nhà phụ nữ, và nhà sập.

"Trời sắp tối , chúng về ." Lục Kiến Sâm cảm thấy cô gái nhỏ lạnh ngắt, mau ch.óng về thôi. Trời lạnh thế nàng ngủ ngoài trời. "Đi, chúng về!" La Dương vội vàng đáp lời. Có kẻ dám b.ắ.n quân nhân, đây chuyện nhỏ!

Trên đường về, Lục Kiến Sâm La Dương và Lý Côn kể chuyện. Khi con nhà họ Tất gây gổ với vợ , còn năng xằng bậy, ánh mắt chợt lóe lên một tia lệ khí lạnh lẽo. Có những kẻ thực sự là sống chán ! Dám động đến phụ nữ của , thì chuẩn tâm lý mà hứng chịu cơn thịnh nộ !

Chương 106: Anh , nàng lo cho

Nhìn cô gái nhỏ trượt tuyết phía , lúc nhanh lúc chậm để chờ , liếc La Dương thi thoảng vồ ếch một cái. "Đưa ván trượt thử xem."

La Dương hì hì, lập tức đưa ván trượt cho . Cậu cũng xem vị đại ca Lục Diêm Vương ngã ngựa thì trông thế nào! Tiếc , cảnh tượng tưởng tượng hề xảy . Lục Kiến Sâm chỉ thử qua vài đường là nắm kỹ thuật. Tuy lúc đầu còn chậm, nhưng dần dần bám sát tốc độ của nàng thành vấn đề.

Cố Tiểu Khê thấy trượt khá , vô tình tăng tốc. Cứ thế, hai từ bao giờ bỏ xa nhóm La Dương phía . Về tới đơn vị, trời tối mịt. Lục Kiến Sâm đưa nàng về nhà, nhóm lò than ấm áp mới đơn vị báo cáo.

Trong lòng Cố Tiểu Khê vẫn yên tâm, nên Lục Kiến Sâm , nàng xách một giỏ cơm tối . Ngang qua nhà Lý Quế Phân, nàng dừng gõ cửa. Thấy ngoài là Cố Tiểu Khê, chị Quế Phân thở phào nhẹ nhõm. "Em Tiểu Khê, em về đấy !"

Cố Tiểu Khê áy náy : "Chị dâu, ban ngày em qua trạm xá thấy họ nhiệm vụ khẩn nên em theo luôn. Em hỏi , Vương thương ạ." Lý Quế Phân bảo: "Chị , đó chị cũng hỏi, em cùng đội nên cũng lo lắm. Em về bình an là . Nhà chị chiều nay về một lát ngay. Lục phó trung đoàn trưởng nhà em chứ?"

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Dạ , nhưng gặp chút rắc rối. Giờ em qua đưa cơm cho đây." "Ừ, thế em mau ." Chị Quế Phân gật đầu. Rắc rối trong quân đội chắc chắn là chuyện lớn, chị cũng khéo léo hỏi thêm.

Cố Tiểu Khê cầm đèn pin, trượt tuyết tới đơn vị, Lục Kiến Sâm mới văn phòng lãnh đạo. Nàng một chiến sĩ dẫn tới văn phòng của . Đây cũng là đầu tiên nàng đến nơi việc. Văn phòng bài trí giản dị, chút nghiêm trang. nàng liền thấy tấm ảnh đặt bàn, là ảnh chụp chung của hai .

Cố Tiểu Khê bàn việc của , chống cằm ngắm tấm ảnh. Lần đầu thấy bức ảnh , nàng bỗng thấy một sự rung động và quen thuộc lạ kỳ. Nàng nghĩ, chắc chắn là yêu nàng lắm! Đang lúc ngẩn ngơ ảnh, một chiến sĩ bưng lò than . "Chị dâu, chị sưởi ấm , đợi Lục em báo chị ngay." "Cảm ơn đồng chí!" "Không ạ! Chị cứ nghỉ, gì cứ gọi em, em ở ngay ngoài cửa." "Được."

Cố Tiểu Khê cảm thấy những lính thật đáng yêu và thuần khiết! Nàng dùng Thuật tụ nhiệt trong phòng, tự lấy một cái bánh bao ăn. Nàng sợ ăn tối, thấy trách mắng nàng cho xem.

...

Cùng lúc đó. Vị tư lệnh sư đoàn và các lãnh đạo quân khu đang nghiêm mặt Lục Kiến Sâm báo cáo. Nghe xong, sắc mặt ai nấy đều vô cùng trầm trọng. Sư trưởng Đường đập mạnh xuống bàn: "Hoàng Chí Cao ?" "Hoàng phó tiểu đoàn trưởng về, chúng mất liên lạc với ." Vị tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn 4 mồ hôi vã như tắm. "Khốn kiếp! là khốn kiếp! Tìm cách gọi về ngay, nếu về , thì chắc chắn là kẻ phản bội..."

Loading...