THẬP NIÊN 70: TRỌNG SINH XONG, TÔI ĐƯỢC VIÊN SĨ QUAN MẠNH NHẤT CƯNG CHIỀU HẾT MỰC - Chương 62
Cập nhật lúc: 2025-12-29 14:35:51
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Lâm run bần bật tới văn phòng Chính ủy quân bộ. Đang đêm hôm khuya khoắt, bốn bề vắng lặng lạnh lẽo, lòng cô sợ đến mức sắp hồn xiêu phách lạc.
Chính ủy La chỉ tay chiếc ghế bên cạnh, giọng điệu bình thản nhưng thiếu phần nghiêm nghị: "Đồng chí Hà Lâm, !"
Hà Lâm nào dám , cô lắp bắp hỏi: "Chính... Chính ủy, ngài tìm chuyện gì ạ?"
Chính ủy La khẽ gật đầu: "Cô cũng đấy, Lục Kiến Sâm nhiệm vụ chiêu đãi ."
Hà Lâm ngẩn , nhưng vẫn gật đầu: "Vâng, ."
Chính ủy La cô một cái, khẽ gõ ngón tay xuống mặt bàn: "Trong lúc điều tra hành tung của đặc vụ địch, phát hiện một chuyện. Cô và Tất Văn Nguyệt một năm từng lượt tới Đức Thành, mua một miếng ngọc bội, còn tiếp xúc với mấy kẻ khả nghi..."
Nghe đến đó, Hà Lâm sợ đến ngây dại. Cô vội vàng giải thích: "Chính ủy, đặc vụ địch, miếng ngọc đó cũng chẳng vật tín liên lạc gì cả. Miếng ngọc đó vốn là của Lục Kiến Sâm, là di vật ông bà ngoại để cho ..."
Chính ủy La cau mày, giọng trầm hẳn xuống: "Đồ của Lục Kiến Sâm lưu lạc tới Đức Thành, mà các cô nó ở Đức Thành?"
Mặt Hà Lâm cắt còn giọt m.á.u, vội vàng khai hết chuyện từ đầu chí cuối.
"Miếng ngọc đó vốn là Tất Văn Nguyệt nhân lúc Lục Kiến Sâm nhiệm vụ lấy trộm. Vì Lục Kiến Sâm luôn đeo nó bên nên cô thích... Sau Lục Kiến Sâm phát hiện mất ngọc, đòi tìm , còn nghi ngờ Tất Văn Nguyệt lấy, cô sợ quá nên bảo đem bán ... Cả Lục Kiến Sâm và nhà họ Lục đều tìm thấy ngọc, Tất Văn Nguyệt nảy ý định tìm mua , và quả thực tìm thấy. Lúc nhận tin tới Đức Thành thì cô lấy miếng ngọc ."
Chính ủy La híp mắt: "Ý cô là, miếng ngọc đang ở chỗ Tất Văn Nguyệt?"
Hà Lâm dám thẳng mắt Chính ủy La, nhưng vẫn gật đầu.
Chính ủy La bất chợt đặt mạnh chiếc cốc cầm lên xuống bàn. Tiếng động chát chúa trong đêm tĩnh mịch khiến Hà Lâm thót tim một cái.
"Phía Tất Văn Nguyệt kiểm tra qua , đồ ở chỗ cô . Cô chắc chắn tiếp tục che giấu ?"
Hà Lâm lúc mồ hôi lạnh vã như tắm, cô nghiến răng, nhắm mắt : "Miếng ngọc là do Tất Văn Nguyệt mua về, hề tiếp xúc với kẻ khả nghi nào cả. Về ... về thấy miếng ngọc đó trong hộp trang sức của cô , thấy cô cứ mờ mờ ám ám nên ... lén lấy miếng ngọc ."
Chính ủy La hít một thật sâu. Cái con bé nhà họ Tất và con bé nhà họ Hà cư nhiên dám to gan trộm đồ của Lục Kiến Sâm!
Ông tiếc nuối hỏi: "Vậy nên, miếng ngọc hiện đang ở chỗ cô?"
Hà Lâm sắp đến nơi, cô lắc đầu: "Vốn dĩ là ở chỗ , nhưng đó trai lấy mất. Anh đem tặng cho Tạ Như Mộng nhà họ Tạ . khi hỏi Tạ Như Mộng, chị bảo miếng ngọc chẳng đáng tiền dễ rước họa , nên vứt ."
Chính ủy La nhíu mày, suy nghĩ một hồi hỏi thêm Hà Lâm vài câu. Thấy cô vẻ gì là dối, ông mới cho cô về. Sau đó, ông gọi một cuộc điện thoại tới Đức Thành.
...
Hôm .
Cố Tiểu Khê dậy thấy tiếng Lục Kiến Sâm và Tư Nam Vũ đang chuyện ngoài cửa.
"Vậy về Kinh Đô đây, chuyện bên nhà họ Tạ điều tra rõ ràng sẽ báo cho ông." "Vất vả cho ông !" "Anh em với gì vất vả, đây!"
Sau tiếng bước chân xa dần, Lục Kiến Sâm đẩy cửa bước . Thấy cô gái nhỏ tỉnh, đang tròn mắt tò mò , liền chủ động kể chuyện nhờ Chính ủy La hỏi han Hà Lâm.
Cố Tiểu Khê xong thì ngẫm nghĩ: "Nhà họ Tạ đó cũng ở trong khu tập thể quân đội ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-xong-toi-duoc-vien-si-quan-manh-nhat-cung-chieu-het-muc/chuong-62.html.]
Chương 84: Cảm giác là... đau m.ô.n.g!
Lục Kiến Sâm thuận tay cầm chiếc lược bên cạnh, chải mái tóc dài cho nàng : "Không . Tổ tiên nhà họ Tạ vốn kinh doanh, từng là đại gia tộc ở Kinh Đô. Nhà họ Tạ sinh con gái, gả đều nhà quan chức cấp cao."
"Ra là thế ạ! Vậy hôm nay gì?"
Lục Kiến Sâm khẽ xoa đầu nàng: "Đưa em câu cá nhé?" Cố Tiểu Khê gật đầu: "Được ạ!"
Nửa tiếng , Cố Tiểu Khê lên xe đạp của Lục Kiến Sâm, mua thêm một giỏ đồ ăn, tới một hồ chứa nước ở ngoại ô xa xôi. Lục Kiến Sâm thực sự chuẩn cần câu tự chế, bên bờ hồ câu cá. Cố Tiểu Khê thì t.h.ả.m cỏ bên cạnh ăn vặt, sách, vô cùng thư thái.
Câu cá là việc đòi hỏi sự kiên nhẫn, nhưng với Lục Kiến Sâm thì nhẹ nhàng, bởi phần lớn thời gian đều dùng để ngắm cô gái nhỏ bên cạnh, ngắm mãi chán. Một tiếng , cuối cùng Lục Kiến Sâm cũng câu một con cá, lớn lắm, chừng nửa cân. Cố Tiểu Khê khá phấn khích, lập tức bỏ đồ ăn vặt chạy tới.
"Mình nướng cá ăn !" Lục Kiến Sâm mỉm đáp: "Được, để nhóm lửa."
Cố Tiểu Khê lập tức ngăn : "Không cần, cần , để em! Anh cứ câu tiếp , một con đủ ăn ." Lục Kiến Sâm bật , đành tiếp tục câu cá. Cố Tiểu Khê lấy con d.a.o găm từ trong túi , nhanh thoăn thoắt xử lý cá bên mép nước, nhặt mấy cành cây khô định nhóm lửa.
lúc đó, Lục Kiến Sâm câu một con nữa, con to, tầm hơn một cân, đủ cho hai ăn. Anh đón lấy việc trong tay cô gái nhỏ, nhóm lửa, cá, nướng cá. Khi mùi cá nướng thơm lừng dần tỏa , Cố Tiểu Khê kìm nuốt nước miếng. Trông ngon quá mất!
Lục Kiến Sâm cô gái nhỏ khẽ l.i.ế.m khóe môi, chính cũng nhịn mà nuốt khan. Đôi môi hồng hào của nàng trông cũng "ngon" lắm! Thế là, khi đút cho nàng một miếng cá nướng, cũng nhịn mà hôn lên môi nàng, nhấm nháp vị ngọt ngào riêng thuộc về nàng.
Nụ hôn kết thúc, Cố Tiểu Khê thở dốc, đáy mắt Lục Kiến Sâm đầy ý . Anh từng thích một cô gái nào đến thế, ôm nàng lòng như thể đang ôm cả thế giới.
Cố Tiểu Khê thì cảm xúc sâu sắc , bởi nàng phát hiện phía hạ lưu hồ nước đang tới. Nàng kéo kéo tay áo Lục Kiến Sâm, cố hạ thấp giọng: "Có tới kìa !"
Lục Kiến Sâm một cái xoa đầu nàng: "Không ! Chẳng em thích ăn cá , ăn nhiều !" Cố Tiểu Khê chớp mắt, thấy vẻ bận tâm lắm nên cũng an tâm ăn cá tiếp. Nhóm mới tới dường như cũng nhắm phía , một lát về phía bên trái.
Hai ăn xong cá nướng, chọn một chỗ phong cảnh hữu tình kín đáo xuống nghỉ ngơi. Hôm nay thời tiết , nắng ấm chiếu Cố Tiểu Khê bỗng thấy buồn ngủ. Lục Kiến Sâm nàng, bế nàng lòng, để nàng gối đầu lên chân nghỉ ngơi.
Cố Tiểu Khê ngáp một cái, thực sự nhắm mắt ngủ. Mùi hương Lục Kiến Sâm thanh sạch, dễ chịu, thêm việc ở bên cạnh khiến lòng nàng bình an từng , chẳng mấy chốc ngủ say. Lục Kiến Sâm khẽ vuốt ve mái tóc xanh mượt của nàng, lòng mềm nhũn!
Không qua bao lâu, Cố Tiểu Khê đ.á.n.h thức bởi một nụ hôn. Khi mở mắt , nàng thấy nắng nhạt dần. Nàng mơ màng dụi mắt: "Mấy giờ ?"
Lục Kiến Sâm quấn c.h.ặ.t áo khoác nàng, dịu giọng: "Gần sáu giờ , em thấy khỏe ở ?" Cô gái nhỏ ngủ sâu, ngủ lâu nên chút lo lắng.
Cố Tiểu Khê vươn vai định , bỗng cảm thấy một luồng ấm áp kỳ lạ truyền đến từ l.ồ.ng n.g.ự.c. Luồng nhiệt khiến cơ thể nàng thoải mái vô cùng, cảm giác từng tế bào như một sức mạnh huyền bí tưới nhuần. Nàng ngẩn , lập tức lấy miếng t.ử ngọc cổ . Vừa khéo, nàng thấy một tia sáng lung linh như ánh trăng dần ẩn hiện tan biến trong miếng ngọc.
Nàng vội ngước Lục Kiến Sâm: "Anh thấy gì ?" Lục Kiến Sâm hiểu: "Gì cơ em?"
Cố Tiểu Khê kéo tay , để nắm lấy miếng t.ử ngọc. Phát hiện miếng ngọc trong tay Lục Kiến Sâm trở nên lạnh lẽo, nàng sốt sắng kéo tay áp vị trí n.g.ự.c . Hơi thở Lục Kiến Sâm chợt nghẹn , tâm tư liền bay đằng nào.
Cố Tiểu Khê cảm nhận cánh tay Lục Kiến Sâm siết c.h.ặ.t, mặt kề mặt sát sạt như định hôn nàng, nàng liền nghiêng đầu tránh . "Ngọc bỗng dưng ấm lên, nãy còn ánh sáng lóe lên nữa, thấy ?"
Lục Kiến Sâm cúi đầu miếng t.ử ngọc trong tay nàng, nghiêm túc cảm nhận một hồi. Thấy miếng ngọc quả thực lưu chuyển một tia ấm áp nhàn nhạt, bình tĩnh bỏ miếng ngọc trong áo nàng. "Sau đeo sát , đừng tháo , cũng đừng cho ai xem!" Dứt lời, cúi đầu hôn lên môi nàng một cái: "Chúng về thôi!"
Sự chú ý của Cố Tiểu Khê nhanh ch.óng dời . Thấy Lục Kiến Sâm thu dọn xong đồ đạc nên cũng theo rời khỏi hồ nước. Trên đường về, Lục Kiến Sâm đạp xe chậm, màn đêm nhanh ch.óng bao trùm lấy hai . Cố Tiểu Khê vốn xe giờ bế lên ở phía , sợ nàng thoải mái, còn lót thêm áo thanh ngang.
Cảnh tượng hai đèo trông thơ mộng mật khăng khít. Quan trọng hơn là, Lục Kiến Sâm chỉ cần vô tình một cái là thể hôn trúng cô gái nhỏ!
Về đến nhà khách, cảm giác của Cố Tiểu Khê là: đau m.ô.n.g! Nàng quyết định , nhất định nghiêm túc từ chối hành động của ! Lục Kiến Sâm thấy cô gái nhỏ thỉnh thoảng lén xoa m.ô.n.g, tự dưng cũng giúp một tay... cũng chỉ dám nghĩ thôi. Không cách nào khác, tối nay còn nhiệm vụ, kiềm chế một chút.
"Tiểu Khê, tối nay ngoài một lát, lát nữa mang cơm tối tới, em ăn xong thì ngủ sớm nhé!"