THẬP NIÊN 70: TRỌNG SINH XONG, TÔI ĐƯỢC VIÊN SĨ QUAN MẠNH NHẤT CƯNG CHIỀU HẾT MỰC - Chương 49
Cập nhật lúc: 2025-12-29 14:21:08
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Con bé tuy thiên phú, nhưng thời gian học tập còn ngắn, đủ tư cách bác sĩ, nhưng để một y tá thì dư sức.
Cố Tiểu Khê Viện trưởng Trần cho nên gật đầu: “Vâng, cháu nhất định sẽ ôn tập thật ạ.”
Viện trưởng Trần mỉm : “Vậy cháu mang mấy cuốn sách về xem . Y tá ngoài việc tiếp xúc với bệnh nhân, còn nắm rõ một loại t.h.u.ố.c cơ bản, những thứ cháu cần hiểu mới .”
“Vâng, về nhà cháu sẽ chăm chỉ sách.” Cố Tiểu Khê đưa lời hứa hẹn.
Cứ như , lúc rời khỏi quân y viện, trong tay Cố Tiểu Khê thêm vài cuốn sách. Ngồi xe về đơn vị, lòng Cố Tiểu Khê thấy thật bình yên, bởi vì cầm lái là Lục Kiến Sơn.
Xe chạy đằm, Cố Tiểu Khê rảnh rỗi việc gì bèn mở sách của Viện trưởng Trần xem. Dẫu xem xong, ghi nhớ , về nhà cô sẽ cần xem nữa.
Lục Kiến Sơn thấy cô vợ nhỏ xem sách chăm chú, bèn giảm tốc độ xe, cố gắng lái thật định và an . Cả hai đều gì, nhưng bầu khí xe vô cùng ấm áp.
Chẳng bao lâu , Lục Kiến Sơn phát hiện một việc: cô gái nhỏ sách nhanh. Tất nhiên hề nghi ngờ cô xem qua loa “cưỡi ngựa xem hoa”, bởi vì cô nghiêm túc, cái vẻ tập trung đó là nhận ngay, rõ ràng là cô đang dùng tâm trí để lĩnh hội. Bởi vì chính khi tập trung việc gì đó cũng dáng vẻ như !
Đợi đến khi cô xem xong một cuốn sách, mới khẽ : “Cho mắt nghỉ ngơi một chút em, bên ngoài một lát hãy xem tiếp.”
“Dạ.” Cố Tiểu Khê lời, lập tức cất cuốn sách xem xong .
Lúc là buổi hoàng hôn, ráng chiều nơi chân trời , đây là cảnh tượng hiếm thấy ở Thanh Bắc dạo gần đây. Mải mê ngoài cửa sổ một hồi, bỗng nhiên, ánh mắt cô thu hút bởi một bóng đen đang chạy trong rừng núi xa. Nhìn kỹ , cô phát hiện đó là một con lợn rừng. Con lợn rừng dường như thương, đầu một vết đỏ tươi của m.á.u.
Cô tâm niệm động, lập tức sang Lục Kiến Sơn: “Dừng xe một chút ơi, em thấy một con lợn rừng ở đằng .”
Lục Kiến Sơn ngẩn , lập tức tấp xe lề. Theo hướng tay chỉ của cô, cũng thấy con lợn rừng thương đó. Anh liền : “Em ở xe đợi , qua đó xem .”
“Em cũng nữa!” Cố Tiểu Khê cũng định xuống xe, cô cũng sang giúp một tay.
Lục Kiến Sơn nắm lấy tay cô, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, lợn rừng thương nguy hiểm lắm. Một là .”
Cố Tiểu Khê sợ lợn rừng chạy mất nên đành gật đầu: “Dạ , chú ý an nhé!”
khi Lục Kiến Sơn rời , cô cũng lặng lẽ xuống xe, dự định ở cự ly gần để giúp đỡ đôi chút.
Chương 066: Vì miếng thịt mà khổ quá
thực tế là Lục Kiến Sơn thực sự lợi hại, khi lặng lẽ áp sát con lợn rừng, chỉ trong chớp mắt giải quyết xong nó. Cố Tiểu Khê định giúp một tay đất diễn.
Thấy con lợn rừng c.h.ế.t hẳn, Lục Kiến Sơn mới dặn dò cô vợ nhỏ phía : “Anh tìm mấy sợi dây leo để trói con lợn , em đừng lung tung nhé.” Nói đoạn, liền xử lý qua vết m.á.u mặt đất.
Cố Tiểu Khê cứ chằm chằm con lợn rừng đất, con lợn to thật đấy, ước chừng ba bốn trăm cân chứ? Nhiều thịt thế , thể giữ riêng !
Đang lúc cô suy nghĩ miên man, Lục Kiến Sơn kéo mấy sợi dây leo . Thấy cô cứ chằm chằm con lợn rừng, khẽ : “Lợn rừng to quá, mang về nhà thì lộ liễu. Hay là nộp cho nhà bếp quân đội nhé? Đến lúc đó sẽ bảo họ giữ mấy phần thịt em thích.”
Cố Tiểu Khê gật đầu: “Được ạ. Chỉ cần giữ ba năm cân thịt ba chỉ, mấy dẻ sườn thôi! Ồ, mỡ thì giữ cho em mười cân, em thắng ít mỡ nước. Gan lợn với thịt nạc mỗi thứ nửa cân là , còn dày với lòng già thì giữ cho em nhé.”
Một con lợn to thế mà cô chỉ xin bấy nhiêu đồ, chắc quá đáng nhỉ?
“Được.” Lục Kiến Sơn thầm ghi nhớ những thứ cô .
Khi hai lái xe mang theo con lợn rừng về tới đơn vị, thu hút một đám đông kéo tới xem. Chẳng mấy chốc, cả quân khu đều Doanh trưởng Lục săn lợn rừng, ngày mai nhà ăn sẽ món thịt để ăn .
Cố Tiểu Khê thì mấy quan tâm đến chuyện con lợn rừng, về đến nhà cô sắp xếp đồ đạc một chút bếp đun nước tắm rửa. Đợi cô tắm xong, Lục Kiến Sơn mang phần thịt lợn cô yêu cầu về tới nơi. Tuy nhiên, ngoài những thứ cô dặn, còn thêm một túi bột mì nặng hai mươi cân.
Cố Tiểu Khê thấy đồ, tò mò hỏi: “Sao cả bột mì nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-xong-toi-duoc-vien-si-quan-manh-nhat-cung-chieu-het-muc/chuong-49.html.]
Lục Kiến Sơn cô vợ nhỏ tắm xong, làn da trắng trẻo mịn màng, cổ họng thắt , giọng vô thức trở nên dịu dàng: “Anh dùng thịt lợn đổi với bên hậu cần đấy.”
“Lại còn thế nữa cơ ạ!” Cố Tiểu Khê tít mắt, tâm trạng rõ rệt.
Đang lúc cô định bắt tay xử lý đống thịt thì Lục Kiến Sơn khẽ bảo: “Em nghỉ , để xử lý chỗ thịt cho.” Mấy thứ lòng lợn mới chỉ sơ chế qua, vẫn cần rửa . Cô tắm rửa sạch sẽ , cô động tay nữa!
Cố Tiểu Khê định để mặc Lục Kiến Sơn hết: “Cùng ! Làm nhanh còn ngủ sớm. Anh rửa lòng , em thái mỡ để thắng .”
Lục Kiến Sơn câu “ngủ sớm” của cô thuyết phục , lập tức rửa mười cân mỡ . Cố Tiểu Khê thuận tay thái luôn để chuẩn thắng mỡ lợn. Lục Kiến Sơn sợ mỡ b.ắ.n cô nên kéo cô xa: “Để , em xem chỗ thịt ba chỉ xử lý thế nào, cần ướp muối ?”
“Để một cân mai ăn, chỗ còn ít lạp xưởng ! Để dành ăn dần!”
Nói đoạn, cô bắt tay thái thịt. Thịt thái xong, Lục Kiến Sơn đón lấy giúp cô băm thịt. Cố Tiểu Khê gì , bèn lén dùng “thuật sạch” để tẩy rửa nốt chỗ dày và lòng già mà Lục Kiến Sơn đang rửa dở. Sau đó cô thái gan và thịt nạc, mang chiếc bếp than mới mua nhóm lửa, nấu một nồi canh gan lợn thịt nạc.
Đang lúc hai trong bếp húp canh, trò chuyện vui vẻ thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng lóc om sòm. Cố Tiểu Khê khẽ nhíu mày, nữa ? Cái khu tập thể ngày nào cũng ồn ào thế nhỉ!
Lục Kiến Sơn lắng tai ngóng, định lên tiếng thì ngoài cửa nhà vang lên tiếng c.h.ử.i bới âm dương quái khí của một mụ già: “Thật là, chỉ là săn con lợn rừng thôi mà, cứ cho cả quân khu đều , báo hại trẻ con thèm thịt chịu ngủ...”
Cố Tiểu Khê ngẩn , cô Lục Kiến Sơn chớp chớp mắt: “Đang chúng đấy ?”
Lục Kiến Sơn khẽ bảo: “Đừng để ý!”
Cố Tiểu Khê cũng chẳng để ý, nhưng đêm hôm khuya khoắt, khu tập thể yên tĩnh, gào lên một cái là khối chạy xem náo nhiệt. Có thở dài bảo: “Lợn rừng nộp cho nhà ăn hết , mai là mua món mặn, thôi bảo cháu nó nhịn một chút !”
“ thế, Doanh trưởng Lục bụng nộp lợn cho đơn vị, đừng mang tiếng!”
mụ già vỗ đùi rống lên: “Con cháu nhà ba tháng nay nếm mùi thịt , thì thế nào. Thằng Đại Hổ nhà bảo thấy Doanh trưởng Lục xách một giỏ thịt về nhà, cứ nhất quyết bắt sang mua...”
Cố Tiểu Khê: “...”
Người đến nước , giả vờ thấy cũng xong, cô bèn đặt bát đũa xuống ngoài. Lục Kiến Sơn dĩ nhiên để cô đối mặt một , cũng theo . Những ngoài cửa thấy Doanh trưởng Lục và Cố Tiểu Khê thì đều im bặt.
Một mụ già mặc áo vải thô Lục Kiến Sơn với vẻ vui: “Doanh trưởng Lục, nhà đông con, lâu lắm ăn thịt. Hôm nay bọn trẻ thấy xách thịt về nên cứ đòi mua bằng . trả tiền mua của hai cân nhé.” Giọng điệu là thương lượng, mà mang theo vài phần lệnh.
Có thấy , vội vàng đỡ: “Doanh trưởng Lục , nhà Phó đoàn Uông bốn đứa nhỏ, đúng là lâu ăn thịt, giờ mỗi ngày lương thực còn chẳng đủ no bụng.”
Cố Tiểu Khê Lục Kiến Sơn phí sức vì những chuyện vụn vặt , bèn kiên nhẫn giải thích với mụ già: “Nhà cháu nhiều thịt , chắc cháu bé nhà bà nhầm ạ.”
“Cháu chỉ bảo nhà ăn giữ một cái dày với bộ lòng già thôi, nên trông thì vẻ nhiều đồ. Gan với thịt nạc chỉ lấy nửa cân, nhà cháu nấu ăn xong . Lúc về dọc đường săn lợn rừng mất thời gian, bận rộn đến giờ mới ăn cơm tối đây ạ!”
“Vì nhà hết mỡ nên cháu mới để ít mỡ lá, nhưng nãy cũng thắng hết thành mỡ nước . Người cháu yếu nên chỉ giữ hai dẻ xương để hầm canh. Hai cân thịt bà , cháu thực sự ạ.”
“Nói cũng , con lợn rừng mấy trăm cân cháu đều nộp cho đơn vị , cháu giữ bấy nhiêu đồ chắc quá đáng nhỉ?” Nói , cô liếc đám đông xung quanh, tiếp: “Tất nhiên, nếu chê, cháu thể chia một nửa chỗ lòng lợn bán cho .”
Mọi đưa mắt , nhất thời gì. Con lợn mấy trăm cân mà chỉ giữ bấy nhiêu thì đúng là nhiều thật. Mụ già rõ ràng cũng ngờ Cố Tiểu Khê như , nhất thời thấy bí.
Cố Tiểu Khê thấy mụ già im lặng bèn thêm: “Nếu bà tin thì thể về hỏi thằng Đại Hổ nhà . Nếu bà lấy lòng lợn thì bây giờ cháu lấy cho. Đêm hôm , Doanh trưởng Lục nhà cháu nhiệm vụ về, vốn dĩ mệt, cháu ăn cơm xong nghỉ ngơi sớm.”
Lời lẽ của cô rõ ràng: cô đang chê mụ già quấy rầy khác nghỉ ngơi. Cô dứt lời, mấy hiểu chuyện liền khuyên mụ già: “Thực mai bà nhà ăn mua cũng mà. Thèm mấy thì thèm cũng thiếu một lúc .”
“Phải đấy. Đêm hôm khuya khoắt vì miếng thịt mà ầm ĩ lên, khổ quá!”
Mụ già thấy lỡ đến , nếu cứ thế về thì mất mặt quá, bèn bảo: “Thế thì lấy cho một nửa chỗ lòng lợn !”
Cố Tiểu Khê bà thế, lập tức trong nhà