THẬP NIÊN 70: TRỌNG SINH XONG, TÔI ĐƯỢC VIÊN SĨ QUAN MẠNH NHẤT CƯNG CHIỀU HẾT MỰC - Chương 48

Cập nhật lúc: 2025-12-29 14:20:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lông mày Lục Kiến Sơn gần như thắt nút , giọng trong nháy mắt đông cứng thành băng.

“Tất Văn Nguyệt, cô quên mất những lời cảnh cáo cô ?”

Nước mắt Tất Văn Nguyệt đột nhiên rơi xuống, sự uất ức và cam lòng trong mắt hóa thành thực chất. Cô quen từ nhỏ, là thanh mai trúc mã cũng quá, tuyệt tình với cô như thế!

Hà Lâm thấy thái độ của Lục Kiến Sơn, vội vàng chuyển chủ đề: “ và Văn Nguyệt mất hết hành lý và phiếu chứng tàu, giờ tiền, Lục Kiến Lâm cũng hết tiền , nên chúng mới muối mặt đến hỏi mượn tiền vợ . vợ gửi hết tiền về nhà ngoại . Chúng ý đến gây chuyện, Lục đừng hiểu lầm!”

tin, nếu Lục Kiến Sơn vợ đem hết tiền gửi về nhà ngoại mà nổi trận lôi đình.

Cố Tiểu Khê thấy đàn bà cố ý “chọc gậy bánh xe”, nhưng cô cũng chẳng sợ, mà cứ thế thẳng mặt Lục Kiến Sơn: “Vâng. Em đem tiền gửi về nhà , mà là gửi hết sạch luôn. Giờ em chỉ đợi tháng phát phụ cấp thôi.”

Ý của cô rõ ràng: Em cho mượn đấy!

Lục Kiến Sơn bước đến mặt cô vợ nhỏ, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô.

“Gửi thì cũng gửi , cha vất vả cả đời nuôi em khôn lớn, gửi chút tiền về chẳng gì to tát cả. Em đừng lo tiền mua đồ, bên Chính ủy báo là vì vụ việc nên xin cho em một khoản tiền thưởng, hai trăm đồng, đợi về đơn vị sẽ đưa cho em. Nhiêu đó đủ để chúng dùng đến lúc phát phụ cấp tháng .”

Đôi mắt vốn đang lạnh nhạt của Cố Tiểu Khê đột nhiên bừng sáng: “Vậy hai trăm đồng đó, em gửi về nhà thêm một trăm đồng nữa nhé!”

Lục Kiến Sơn cưng chiều gật đầu: “Được!”

Cố Tiểu Khê nhướng mày, thử lòng tiếp: “Hay là gửi về một trăm năm mươi đồng ?”

Lục Kiến Sơn vẫn giữ tính khí mà gật đầu: “Cũng . Đó là tiền thưởng của em, do em tự sắp xếp! Phụ cấp của cũng do em quản nốt!”

Lần Cố Tiểu Khê thực sự vui mừng! Nếu câu trả lời của Lục Kiến Sơn ý cô, cô thực sự sẽ cân nhắc mối quan hệ !

Tất Văn Nguyệt và Hà Lâm lúc nghệt mặt vì kinh ngạc. Cả hai thể tin rằng thấy tia dịu dàng trong ánh mắt, sự sủng ái trong giọng của Lục Kiến Sơn?

Lục Kiến Lâm thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Trời mới lo cho đại ca đến mức nào, nếu đại ca sai một câu, e là chị dâu cả chẳng dễ chuyện thế !

Lục Kiến Sơn thấy cô vợ nhỏ hết giận mới sang Lục Kiến Lâm.

“Hành lý của chị dâu hai chú mất, cứ để Lục Kiến Nghiệp giải quyết. Chú gọi điện cho nhà họ Hà, bảo Hà Hạo gửi tiền qua cho Hà Lâm.”

“Vâng, hôm qua em báo cho hai một tiếng , để em gọi thêm cho nhà họ Hà nữa.” Lục Kiến Lâm gật đầu.

Tất Văn Nguyệt thấy Lục Kiến Sơn từ đầu đến cuối chẳng thèm lấy một cái, còn cố ý khoe tình cảm với đàn bà , trong lòng nghẹn ứ, mắt đỏ hoe chạy biến. Hà Lâm thấy ngượng ngùng, liếc Lục Kiến Sơn một cái cũng đuổi theo Tất Văn Nguyệt.

Lục Kiến Lâm cũng sợ đại ca hỏi tội , vội : “Đại ca, chị dâu, em cũng việc đây ạ.”

Lục Kiến Sơn liếc : “Làm cho xong việc chính !”

Lục Kiến Lâm đại ca đến chuyện gọi điện thoại, liền gật đầu lia lịa: “Em ạ.”

Sau khi Lục Kiến Lâm rời , Lục Kiến Sơn kéo một chiếc ghế xuống cạnh cô vợ nhỏ.

“Chịu ủy khuất ?”

Cố Tiểu Khê bĩu môi: “Hai đàn bà đó thù địch với em lắm, hôm qua gặp đầu thế . Anh giải thích ?”

Đáy mắt Lục Kiến Sơn xẹt qua một tia hàn khí, nhưng khi cô, ánh mắt dịu xuống. Anh nắm tay cô, khẽ giải thích: “Nhà với nhà họ Hà ở cùng một khu tập thể, coi như quen từ nhỏ. Tất Văn Nguyệt từ bé kiêu căng, còn tính phản nghịch. Ai càng lạnh nhạt thì cô càng xáp gần.”

Cố Tiểu Khê trân trân, ý là càng lạnh nhạt thì Tất Văn Nguyệt càng thích bám lấy chứ gì?

Lục Kiến Sơn biểu cảm của cô, do dự một lát mới tiếp: “Trong khu nhà bọn con trai thì nhiều, con gái thì ít, nhiều thích Tất Văn Nguyệt. Chú hai nhà cũng thích cô từ nhỏ.”

Nói đến đây dừng một chút, thấy cô đang chăm chú mới tiếp:

“Hồi mười mấy tuổi chú hai vài chuyện ngốc nghếch, chú thư tình cho Tất Văn Nguyệt nhưng vứt ngay mặt. Thằng nhóc đó vì giữ thể diện nên dối là do ...”

Cố Tiểu Khê: “...”

“Cho nên, bày tỏ với em là Tất Văn Nguyệt thích chứ gì?” Cố Tiểu Khê hỏi huỵch toẹt.

Lục Kiến Sơn trong lòng buồn bực, tự dưng cảm thấy vì Tất Văn Nguyệt thích mà bản như vết nhơ. Sợ cô vợ nhỏ giận, vội vàng giải thích thêm: “Cô đối với là thích thật lòng , cô chỉ gây sự chú ý, ánh mắt của dồn thôi. Hễ ai thích cô , nếu là nữ thì sẽ nhằm , còn là nam thì cô sẽ cố ý phát tán sức quyến rũ mặt đó.”

Cố Tiểu Khê trầm ngâm gật đầu: “Thế thì xem đúng là rẻ rách thật!”

Lục Kiến Sơn bất đắc dĩ bóp nhẹ lòng bàn tay cô: “Nếu em thích cô thì chúng cần để ý. vì cô là vợ của chú hai nên khi nào Tết nhất về nhà, chúng cứ giữ vẻ hòa hảo ngoài mặt là .”

Nói đến đây, bản năng sinh tồn của trỗi dậy mạnh mẽ, bổ sung thêm một câu: “Ông bà nội và bố đều tuổi , để tránh rắc rối và hiểu lầm, thực ba năm về nhà ăn Tết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-xong-toi-duoc-vien-si-quan-manh-nhat-cung-chieu-het-muc/chuong-48.html.]

Bình thường chỉ chọn các kỳ nghỉ khác để về một chuyến, thường cũng chỉ ở quá hai ngày là .

Chương 065: Vợ của tiểu Sơn chọn khéo thật

Cố Tiểu Khê đến đó, Lục Kiến Sơn đầy đồng cảm: “Thế thì đáng thương thật đấy!”

Ánh mắt Lục Kiến Sơn lóe lên ý , cô chằm chằm: “Bây giờ em . Anh thấy may mắn!”

“Ừm. Coi như ăn đấy!” Cố Tiểu Khê hếch chiếc cằm tinh tế, đôi mắt hiện rõ vẻ vui sướng.

“Vậy em xem sách thêm một lát , thăm hai bệnh nhân, lát nữa đón em.”

Cố Tiểu Khê liền hỏi: “Trung đoàn của các còn thương viện ?”

“Có hai chiến sĩ vẫn đang viện, tiện đây qua thăm họ.”

Cố Tiểu Khê lập tức dậy: “Vậy em cùng ! Cũng mua chút đồ đến thăm chứ nhỉ!”

“Anh mua !”

“Vậy thôi!” Cố Tiểu Khê lấy mấy quả táo từ trong túi .

Trong mắt Lục Kiến Sơn tràn ngập ý , cô vợ nhỏ của thực sự ! Rất !

Trong lúc hai thăm bệnh nhân thì ở phía bên , Tất Văn Nguyệt ở bưu điện gọi điện cho Lục Kiến Nghiệp để than khổ và mách lẻo.

...

Trưa hôm đó, tại nhà họ Lục ở Thủ đô.

Bà Ngụy Minh Anh đang mở bưu kiện gửi từ Thanh Bắc về thì thấy Lục Kiến Nghiệp xách túi xuống lầu.

“Mẹ, con Thanh Bắc đây!”

Động tác của bà Ngụy khựng : “Đi ngay bây giờ ?”

“Vâng. Văn Nguyệt và Hà Lâm mất sạch phiếu và hành lý tàu , con qua đó xem .” Lục Kiến Nghiệp xỏ giày .

Bà Ngụy Minh Anh thở dài một tiếng, tiếp tục mở bưu kiện. Khi đồ đạc bày , bà cầm lá thư Tiểu Khê lên . Đọc vài dòng, bà liền gọi con trai .

“Kiến Nghiệp, một gói đồ chị dâu cả gửi cho con đây , mang lên phòng hãy .”

Lục Kiến Nghiệp liếc , hờ hững bảo: “Mẹ cứ giữ lấy ạ!”

Bà Ngụy Minh Anh đột nhiên đổi sắc mặt: “Sao, giờ chê đồ gửi ?”

Lục Kiến Nghiệp giật , vội thanh minh: “Làm gì ạ, đừng thế, con chỉ đang vội thôi.”

“Cái gì của các con thì là của các con, đừng để chị cả cho gì. Chị dâu con là con và Kiến Lâm đều tiền mừng đám cưới, nó cảm kích nên cũng chuẩn cho mỗi đứa một phần. Con nhận, ngộ nhỡ Tất Văn Nguyệt chuyện ý kiến.”

“Con .” Lục Kiến Nghiệp vội vàng xách túi bông và vải mà soạn mang về phòng.

Đến khi xuống, bà Ngụy dặn: “Hành lý mất , chẳng lẽ con mang thêm ít quần áo cho vợ, định để đến Thanh Bắc mua đồ mới hết cho nó ?”

Lục Kiến Nghiệp nghẹn lời, chạy lên phòng dọn ít quần áo cho Tất Văn Nguyệt. Vì những bộ đồ Tất Văn Nguyệt mang hết nên chỉ lấy đại hai bộ.

Lần thứ hai xuống, bà Ngụy Minh Anh con trai mà nhịn lắc đầu: “Phụ cấp của con bình thường chẳng đưa hết sót một xu cho Tất Văn Nguyệt đó ? Con qua nhà họ Hà một chuyến, xem mang tiền giúp cho Hà Lâm ? Chẳng lẽ con định nuôi Tất Văn Nguyệt gánh luôn cả Hà Lâm ?”

Lục Kiến Nghiệp hít một sâu: “Con , con qua nhà họ Hà ngay đây.”

Bà Ngụy xua tay chán ghét: “Đi ! Đến Thanh Bắc thì đừng phiền chị cả. Hai đứa các con thật là chẳng phiền phức đến mức nào .”

Bị ruột chê bai, Lục Kiến Nghiệp trong lòng buồn bực vô cùng, nhưng dám cãi, chỉ ngoan ngoãn gật đầu: “Con , con phiền chị ạ.”

Nói xong, đợi phản ứng thêm mà xách đồ chạy biến.

Bà Ngụy Minh Anh lá thư của Cố Tiểu Khê hai , ngắm nghía những bộ quần áo do chính tay cô may, hài lòng gật đầu. như lời bà nội , vợ của tiểu Sơn chọn khéo thật! Bà thu dọn đồ đạc, xách một gói riêng sang nhà bà nội để trò chuyện.

...

Tại Thanh Bắc.

Vốn dĩ kế hoạch là chiều nay về đơn vị, nhưng vì quan sát một ca phẫu thuật của Viện trưởng Trần nên Cố Tiểu Khê nán thêm nửa ngày. Và phần khâu vết thương cuối cùng là do Cố Tiểu Khê thực hiện.

Sau khi phẫu thuật kết thúc, Viện trưởng Trần đường khâu hảo bụng bệnh nhân, nghiêm túc với cô: “Tiểu Khê , tới cháu qua đây bác sẽ sắp xếp cho cháu một buổi khảo hạch y tá. Đợi cháu thi đỗ, những lúc đến bệnh viện, cháu thể việc tại trạm xá của đơn vị .”

Loading...