Đứa trẻ tầm năm sáu tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, cứ luôn miệng kêu đau bụng.
Cố Tiểu Khê ngượng ngùng : "Thật xin , vẫn là bác sĩ, chỉ giỏi việc khâu vá vết thương thôi. Con bé ?"
Người đàn ông bất ngờ nhưng vẫn đáp: "Tối đến giờ cháu nó cứ kêu đau bụng suốt." "Cháu ăn gì lạ ?" "Cả nhà ăn đồ giống cả, tự dưng cháu kêu đau." "Cháu vệ sinh ?" Cố Tiểu Khê dịu dàng hỏi cô bé, tay áp lên bụng em xoa nhẹ.
Ngày nhỏ cô cũng đau bụng, và bà ngoại thường xoa bụng cho cô như thế . Có khi vệ sinh xong là hết. Cô bé im lặng một lúc bảo bố: "Con vệ sinh."
Người đàn ông vội dắt con . Cố Tiểu Khê nghĩ ngợi cũng rời ngay mà đợi. Lúc hai cha con , sắc mặt cô bé hơn nhiều, nhưng cô vẫn dặn: "Anh chị cứ để cháu ở bệnh viện quan sát thêm chút nữa hãy về, nếu thì tìm bác sĩ ngay."
"Cảm ơn cô nhiều nhé!" Người đàn ông vội vàng cảm ơn. "Không gì ạ. Đôi khi trẻ con lạnh bụng hoặc co thắt đường ruột cũng gây đau. Dạo trời lạnh, nhớ chú ý giữ ấm cho cháu." Cố Tiểu Khê thấy cô bé mặc mỏng, chỉ một lớp áo đơn. Người đàn ông gật đầu, vội cởi áo khoác của mặc cho con.
Cố Tiểu Khê mỉm rời . Trùng hợp , phía ngoài bệnh viện, cô gặp thiếu niên cô khâu vết thương lúc nãy. Cậu đang thong thả dắt xe đạp, thấy cô liền chào một tiếng: "Chị về nhà ạ? Có cần em chở một đoạn ?"
Cô lắc đầu: "Không cần , chị ở ngay gần đây thôi. Muộn , em về nhà nhanh kẻo lo lắng!" "Vâng! Chào chị!" Nói đoạn, thiếu niên lên xe đạp mất. Cố Tiểu Khê cũng rẽ trái về ký túc xá.
Vì ngày mai định bưu điện gửi đồ và lên núi trồng cây, cô đun nước tắm rửa ngủ sớm.
Chương 55: Bắt trộm cực "bá khí"
Ngày hôm . Cố Tiểu Khê dậy từ sớm, nhưng thời tiết hôm nay , sương mù dày đặc, tầm thấp. Thời tiết hợp để lên núi trồng cây nên cô tự vài miếng bánh bột cao lương ăn sáng, chuẩn đồ để gửi .
Số bông vải hứa với Lục Kiến Sâm hôm qua cô chia bốn phần. Cô định bỏ thêm mấy xấp vải , nhưng nảy ý định dùng vải màu xanh quân đội cắt may cho ông nội và bố của Lục Kiến Sâm mỗi một chiếc áo vest bông (mã giáp).
Ngày nhỏ cô thích nhất là theo bà ngoại học bánh, theo bà nội học may vá. Chiếc máy khâu cũ ở nhà hầu như cô dùng. Dù hiện tại máy khâu, cô vẫn chọn khâu tay. Có lẽ vì nắm giữ "Thuật khâu vá cấp mỹ" nên tốc độ khâu của cô cực nhanh. Chỉ mất 20 phút cô thành một chiếc áo vest lót bông và mắt. Cô nhanh ch.óng thêm một chiếc cỡ lớn hơn cho Lục Kiến Sâm.
Lúc cô đang chọn vải đồ cho bà nội và Lục thì Lục Kiến Lâm mang đồ ăn sáng tới. Cô hỏi ngay: "Chú cỡ áo của bà nội và chú ?"
Lục Kiến Lâm hai chiếc áo vest giường, mắt lóe lên tia kinh ngạc: "Đây là... chị tự tay ạ?" Trông quá mất! Anh cầm lên xem kỹ báo cỡ áo cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-xong-toi-duoc-vien-si-quan-manh-nhat-cung-chieu-het-muc/chuong-41.html.]
"Được , chú ăn sáng . Chị ăn , trong nồi còn bánh cao lương đấy." Nói xong, cô chọn vải xanh đậm thêm hai chiếc áo vest nam một dày một mỏng. Với bà nội Lục, cô một chiếc áo bông mỏng tay. Còn Lục, cô một chiếc áo bông cổ bẻ dáng dài như áo khoác quân đội, trông thanh lịch.
Loay hoay đến 10 giờ mới xong, cô đóng gói đồ đạc. Trong phần của Lục Kiến Nghiệp cô bỏ thêm hai xấp vải, còn bưu kiện cho Lục thì cô lén bỏ thêm 5 cuộn giấy vệ sinh siêu mềm. Phụ nữ mà, mỗi tháng đều cần dùng đến, giấy hệ thống chỉ mềm mà còn thấm hút cực .
"Giờ chú thời gian ? Mình bưu điện." Lục Kiến Lâm gật đầu, nhanh nhẹn xách cả bốn túi đồ lớn giúp cô. Ra đến bưu điện, cô nhờ Kiến Lâm điền địa chỉ tranh thủ một lá thư ngắn gửi kèm cho gia đình .
Trên đường về, Lục Kiến Lâm khuyên cô trời mù mịt thế thì đừng ngoài nữa. Cố Tiểu Khê gật đầu: "Ừ, chị . Hay là chị theo chú bệnh viện nhé?" "Dạ . Mình ghé tiệm cơm quốc doanh ăn trưa đó."
Tiệm cơm lúc đông, mẻ thịt kho tàu và sườn kho mới lò. Lục Kiến Lâm gọi luôn mỗi thứ hai phần. Cố Tiểu Khê thắc mắc gọi nhiều thế, đáp: "Ăn một phần, còn một phần đóng gói mang về cho chị ăn tối, thế là khỏi nấu cơm." Cô bật , công nhận chú em chồng nghĩ chu đáo thật!
Đang ăn giữa chừng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng tri hô: "Bắt trộm... bắt trộm với..."
Cố Tiểu Khê thấy một gã đàn ông cầm chiếc ví nữ chạy thục mạng qua cửa tiệm. Chẳng kịp nghĩ ngợi, cô bật dậy, phi thẳng đôi đũa trong tay khoeo chân gã. Gã trộm đau điếng, loạng choạng ngã nhào đất. Cố Tiểu Khê lao tới như một mũi tên, dùng chiêu cầm nã khống chế gã tại chỗ.
Lục Kiến Lâm chạy mà đờ . Chị dâu ... lợi hại thế ? Anh vội vàng lên hỗ trợ trói gã . Một phụ nữ trung niên chạy tới, nhận ví tiền với vẻ mặt đầy ơn: "Cảm ơn cô quá! Cảm ơn cô nhiều lắm!"
Cố Tiểu Khê lắc đầu: "Không gì ạ. Người bắt , ai đó báo công an giúp với!" "Để !" Một đường xung phong chạy .
Người phụ nữ nọ rối rít cảm ơn: " là Viên Tú Linh, ở hợp tác xã cung tiêu, việc gì cứ đến tìm nhé."
Cố Tiểu Khê tiệm cơm, bỗng nhớ ... mất đũa ! Cô chạy nhặt đôi đũa gãy, lén ném kho đồ cũ để "đổi mới" như chuyện gì xảy . Lục Kiến Lâm đóng gói xong xuôi, thấy cô liền giục ăn nốt kẻo nguội.
"Chị dâu, cả em dạy chị chiêu cầm nã ?" Anh thấy chiêu lúc nãy giống phong cách của . Cố Tiểu Khê chột , ậm ừ: "Anh bảo hễ thời gian là dạy chị phòng . Chị thấy tiếp thu cũng khá."
Lục Kiến Lâm ủng hộ: "Anh cả em thủ đỉnh lắm, dạy chắc chẳng mấy chốc chị thành cao thủ mất!" Cố Tiểu Khê hớn hở: ", chị cũng nghĩ thế!" Hai vui vẻ ăn xong cùng về bệnh viện.
Chương 56: Anh tận mắt thấy mới yên tâm
Đến bệnh viện, Lục Kiến Lâm bắt đầu bận rộn. Cố Tiểu Khê bác sĩ nên chẳng việc gì , thấy sàn nhà bẩn, cô cầm chổi quét dọn một vòng...