THẬP NIÊN 70: TRỌNG SINH XONG, TÔI ĐƯỢC VIÊN SĨ QUAN MẠNH NHẤT CƯNG CHIỀU HẾT MỰC - Chương 11

Cập nhật lúc: 2025-12-29 04:23:45
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCh8rI9Ue

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiểu Khê khẽ nheo mắt , đàn bà kết hôn? Lúc cô ngủ xảy chuyện gì ?

thắc mắc, nhưng thấy ả vẻ xem thường hôn nhân sắp đặt, cứ mong chờ cô và Lục Kiến Sâm là kiểu "cha đặt con đó", cô bèn mỉm đáp một câu:

"Đấy hôn nhân sắp đặt ạ. Chúng gọi là yêu từ cái đầu tiên đấy! Trông chị cũng khá tuổi , chắc là kết hôn lâu nhỉ? Con chị mấy tuổi ?"

Sau cơn chấn động ban đầu, gương mặt cô gái trở nên vặn vẹo. Ả thể tin nổi, phụ nữ dám hỏi ả con mấy tuổi ? Ả rõ ràng vẫn còn là con gái nhà lành cơ mà!

Vốn định tranh luận với Cố Tiểu Khê một trận, nhưng dư quang nơi khóe mắt ả bỗng thấy một bóng dáng cao lớn, uy nghiêm trong bộ quân phục xanh lá đang tới. Gương mặt ả lập tức đổi, bỗng nhiên lấy tay che mặt, đôi mắt đỏ hoe đầy uất ức:

"Sao cô thể đặt điều như thế? vẫn là một cô gái chồng, thể con ?"

Chương 14: Thật chẳng còn ai thế lợi hơn!

Cố Tiểu Khê thấy đàn bà lật mặt nhanh như lật bánh tráng, còn vẻ diễn kịch, cô cũng lập tức tỏ vẻ đầy uất ức:

"Không con thì thôi gì mà sồn sồn lên thế, nãy chị hỏi chuyện hôn nhân sắp đặt, còn tưởng chị là kinh nghiệm đầy cơ đấy."

Khi Lục Kiến Sâm tới, vặn thấy dáng vẻ "đáng thương" của cô gái nhỏ nhà , lạnh lùng quét mắt sang phía đối diện, nhẹ nhàng xoa đầu cô:

"Đói em? Anh toa hàng cơm nhờ hâm nóng đồ ăn, giờ em ăn luôn ?"

Cố Tiểu Khê gật đầu: "Vâng, ăn luôn !"

Lục Kiến Sâm dọn dẹp cái bàn nhỏ cạnh cửa sổ, rót cho cô một ly nước, đưa hộp cơm hâm nóng cho cô. Khoảnh khắc Cố Tiểu Khê mở hộp cơm , một mùi hương hấp dẫn tỏa khiến những xung quanh đều rướn cổ lên .

Trong hộp cơm hai lạng cơm trắng, bảy tám miếng cá chiên thơm phức, mười mấy viên chả cá dai mịn, thậm chí còn cả chục con tôm lớn bóc vỏ sẵn, quả thực là vô cùng phong phú.

Tuy nhiên, lượng thức ăn quá nhiều, cô cũng chẳng cần Lục Kiến Sâm ăn , liền lấy từ trong túi một chiếc bát trống, tự múc cho một phần nhỏ, còn đưa hết cho .

Lục Kiến Sâm nhíu mày: "Em chỉ ăn bấy nhiêu thôi ?"

Cố Tiểu Khê hếch cằm nhỏ lên: "Em đủ , em còn để bụng ăn vặt nữa!"

"Em ăn nhiều !" Lục Kiến Sâm gắp hết tôm trong hộp cơm sang cho cô. Tôm nhiều dinh dưỡng, là do tự tay bóc vỏ!

Cố Tiểu Khê cũng từ chối, một bên như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn, chậm rãi nhai kỹ nuốt mềm. Hành động của cô khiến hai đối diện thèm thuồng đến mức phát điên, ngay cả khoang bên cạnh cũng ló đầu sang xem.

thậm chí còn nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Cái nhà gia cảnh thế nào, điều kiện mà ăn uống sang thế! hưởng thụ!"

Lục Kiến Sâm nghiêm túc đáp : "Vợ từ nhỏ sức khỏe , bồi bổ cẩn thận là !"

Nhìn dáng vẻ bảo vệ một cách đầy nghiêm nghị như , Cố Tiểu Khê bỗng thấy buồn lạ lùng.

Cô gái đối diện thấy chướng mắt khi Cố Tiểu Khê viên sĩ quan tuấn tú che chở như , bèn với cô: "Ông lão chỗ chúng lúc nãy là bác sĩ đấy, cô sức khỏe thì lát nữa nhờ ông khám cho."

Trong mắt ả, Cố Tiểu Khê chỉ là hạng tham ăn, thích hưởng thụ, chuyện sức khỏe đều là giả vờ.

Cố Tiểu Khê khẽ: "Người là gì của chị mà chị sai bảo như đúng thế? Chị định trả tiền khám ?"

"Cô khám bệnh mắc mớ gì trả tiền?" Cô gái đanh mặt .

Cố Tiểu Khê liếc ả một cái, dứt khoát mặc kệ luôn. Bị phớt lờ, cô gái càng bực bội hơn, ả kéo tay đàn ông trẻ bên cạnh: "Anh hai, giúp em?"

Người đàn ông cảm thấy mất mặt, nhỏ giọng bảo: "Tiêu Diệp, em ít vài câu !"

Tiêu Diệp xong thì càng điên tiết: "Sao còn giúp cô ? Có thích cái mặt của cô ?"

Lời thốt , khí xung quanh bỗng chốc đông cứng , ánh mắt sắc lạnh của Lục Kiến Sâm như hóa thành thực thể phóng thẳng lên Tiêu Diệp. Tiêu Lâm em gái ruột đ.â.m chọc đến mức , vội vàng giải thích: "Mọi đừng em bậy, em từ nhỏ tùy hứng quen , năng lung tung lắm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-xong-toi-duoc-vien-si-quan-manh-nhat-cung-chieu-het-muc/chuong-11.html.]

Tiêu Diệp thấy trai vạch trần thì càng cáu: "Tiêu Lâm, bảo ai tùy hứng? Anh dám lúc nãy chằm chằm , vẻ mặt đầy kinh diễm động lòng ?"

Tiêu Lâm: "..." Anh đột nhiên cho em gái câm luôn quá, đây?

Cố Tiểu Khê: "..." Cô thấy đàn bà tên Tiêu Diệp đầu óc vấn đề!

Lục Kiến Sâm thì chau mày, thở càng thêm lạnh lẽo. Nhận sự khó chịu của , Cố Tiểu Khê nhẹ nhàng nắm lấy tay áo : "Ăn cơm ! Đừng để tâm đến những liên quan."

Vẻ âm u mặt Lục Kiến Sâm tan biến, khẽ gật đầu: "Ăn cơm cho em!"

"Vâng." Cố Tiểu Khê cặp em nữa, tập trung ăn cơm.

Sau khi ăn no, cô vệ sinh một chuyến. Lúc , cô thấy cặp em về giường của nghỉ ngơi, còn ông lão lúc cũng về. Thấy vẻ mặt mệt mỏi của ông, cô nhịn hỏi một câu: "Ông mệt lắm ạ? Vị bệnh nhân ạ?"

Ông lão thở dài một tiếng: "Là đói đến mức ngất đấy!"

Cố Tiểu Khê: "..."

Tâm trạng cô chút phức tạp. Thời đại gian khổ, nhiều ăn đủ no, chi đến ăn ngon. cô thì khác, bố , trai, thậm chí ông bà ngoại đều cực kỳ yêu chiều cô, dù họ ăn khổ một chút cũng nhất định để dành đồ ngon cho cô. Trước khi xuống nông thôn, cô hầu như từng chịu khổ, chi đến chuyện nhịn đói. Giờ thấy đói đến ngất xỉu, mà lúc nãy ăn ngon như thế mặt bao , cô bỗng thấy bùi ngùi.

Lục Kiến Sâm như hiểu cô đang nghĩ gì, nhỏ giọng : "Mỗi đều cách sống riêng, cuộc đời riêng của . Họ chỉ là những sự lựa chọn khác mà thôi."

Ông lão lời thì khẽ gật đầu tán đồng: " là lựa chọn khác . Người bệnh đó thà nhịn đói chứ nhất quyết mua cơm hộp cho đứa cháu nội, bản thì một miếng cũng ăn."

Cố Tiểu Khê chớp mắt, bỗng thấy nhẹ lòng hơn! , mua vé tàu hỏa thì dù nghèo đến mấy cũng đến mức một xu dính túi.

Đang nghĩ ngợi, cô thấy ông lão nhấp một ngụm nước, cầm cái bánh bao nhân chay ăn dở lúc nãy lên ăn tiếp. Cố Tiểu Khê im lặng một lúc, lấy từ túi đồ bên cạnh một hũ cá chiên đưa cho ông lão, tinh nghịch nháy mắt:

"Ông ơi, cháu dùng cái đổi với ông một túi thơm nữa ạ? Ông ngoại cháu giấc ngủ , cháu tặng một cái cho ông ."

Động tác ăn bánh của ông lão khựng , khi ngửi thấy mùi cá chiên thơm phức, đáy mắt ông thoáng qua một tia ý : "Cái con bé khôn lỏi thật đấy, túi thơm ông chỉ đúng hai cái, dùng d.ư.ợ.c liệu thượng hạng thôi. nể tình tấm lòng hiếu thảo của cháu dành cho ông ngoại, ông đồng ý với cháu."

Nói , ông lão từ trong túi lấy thêm một túi thơm nữa đưa cho cô gái nhỏ. Cố Tiểu Khê vui mừng khôn xiết, vội cất kỹ như nhận bảo vật. Lục Kiến Sâm dáng vẻ của cô, ánh mắt tràn đầy ấm áp. Cô gái nhỏ chỉ lương thiện mà còn hiếu thảo!

Ông lão ăn vài miếng cá chiên, câu chuyện với cô bé cũng nhiều thêm. Trò chuyện một lúc, Cố Tiểu Khê mới ông lão họ Tề, chuyến Thanh Bắc thăm mà là về nhà. Biết cô gái nhỏ từ bé thể trạng yếu, ông còn bảo: "Khi nào cháu rảnh, cứ đến bệnh viện Nhân dân Thanh Bắc tìm ông, ông khám cho."

Cố Tiểu Khê vội vàng đồng ý: "Vâng ạ, cháu nhất định sẽ đến." Hai kiếp cô đều c.h.ế.t vì bệnh, cô thấy cơ thể thực sự cần điều dưỡng cẩn thận. Lục Kiến Sâm im lặng lắng , nhưng âm thầm ghi nhớ kỹ trong lòng. Đợi thành nhiệm vụ , sẽ dành thời gian đưa cô bệnh viện kiểm tra.

chuyện phiếm, thời gian trôi qua nhanh, hơn nữa ông cụ Tề kiến thức rộng rãi học rộng tài cao, Cố Tiểu Khê thấy thích trò chuyện với ông. Cụ Tề cũng quý Cố Tiểu Khê, một cô bé trạc tuổi cháu gái , nên còn đặc biệt kể cho cô về phong tục tập quán ở thành phố Thanh Bắc, chỉ cho cô mua đồ gì ở , bệnh viện bưu điện thế nào.

Lục Kiến Sâm lắng suốt quá trình, thỉnh thoảng mới góp vài câu. Tiêu Diệp ở giường thì chốc chốc xuống lườm Cố Tiểu Khê một cái. Theo ả, con nhỏ Cố Tiểu Khê chắc chắn ông già đó là bác sĩ gạo cội của bệnh viện nên mới nịnh nọt nhiệt tình như thế. là chẳng còn ai thế lợi hơn!

Chương 15: Phát điên mất, tởm c.h.ế.t

Đêm dần về khuya, hành khách ở khoang giường lượt chìm giấc ngủ. Cố Tiểu Khê ban ngày ngủ nên lúc ngủ , nhưng sợ nếu thức thì Lục Kiến Sâm cũng thức theo, nên cô nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nằm một lúc, tay cô vô thức chạm miếng t.ử ngọc đeo cổ. Chuyện trong miếng ngọc một gian "đổi cũ lấy mới", nên với Lục Kiến Sâm nhỉ? T.ử ngọc đưa cho cô mà!

Đang suy nghĩ, trong đầu cô bỗng hiện một bức tranh. Kho tạp hóa đồ cũ và Phòng trưng bày hàng mới một vầng sáng trắng biến hình thành một chiếc cân tiểu ly, đế cân khắc mấy dòng chữ vàng lấp lánh:

Chủ nhân gian hệ thống Đổi cũ lấy mới: Cố Tiểu Khê

Cấp độ giao dịch: Tân thủ cấp 1

Tích điểm: 75

Giá trị công đức: 0

Cửa hàng kỹ năng: Chưa mở

Ngẩn một lát, Cố Tiểu Khê cuối cùng cũng phản ứng . Ý là gian là của cô, và nó còn thể thăng cấp. Tích điểm 75, chắc là do hôm qua cô đổi đồ cũ mà ? Nghĩ đến đây, cô thuận tay tháo sợi dây chun đầu xuống, ném Kho tạp hóa đồ cũ. Khi thấy sợi dây chun qua sử dụng biến thành mới tinh xuất hiện trong Phòng trưng bày, còn tích điểm hiển thị thành 76, cô lập tức phấn chấn hẳn lên.

Loading...