THẬP NIÊN 70: TRỌNG SINH XONG, TÔI ĐƯỢC VIÊN SĨ QUAN MẠNH NHẤT CƯNG CHIỀU HẾT MỰC - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-12-29 04:22:28
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cố Tiểu Khê gật đầu: “Chuyện đó để đến lúc đấy tính ạ!”

“Vé mua , chuyến bảy giờ bốn mươi sáng mai. Tối nay em ngủ sớm , giúp bố một tay, sẵn tiện trò chuyện với hai bác.”

Thấy chăm chỉ như , Cố Tiểu Khê nén gật đầu: “Vâng, thế !” Anh con rể hiền, cô đương nhiên phối hợp .

Lục Kiến Sâm dáng vẻ linh hoạt của cô gái nhỏ, nhịn giơ tay xoa đầu cô: “Ngủ nhé!”

Mặt Cố Tiểu Khê đỏ lên, khẽ gật đầu: “Em , cũng ngủ sớm .”

Giọng ngọt ngào mềm mại của cô như một chiếc móc nhỏ, khiến thở của Lục Kiến Sâm loạn nhịp trong thoáng chốc. Anh bất giác nhớ đêm đó, dáng vẻ mỹ miều đầy uất ức khi cô ở kêu đau, bảo mệt ngủ. Để ngăn dòng suy nghĩ đang lan man, vội vàng đóng cửa ngoài.

Khoảnh khắc cánh cửa khép , Cố Tiểu Khê cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật , khi hai ở riêng một phòng, cô cũng chút căng thẳng. Cô giường thẫn thờ một lúc, cuối cùng chống sự mệt mỏi của hai ngày qua, nhanh ch.óng chìm giấc ngủ.

Lục Kiến Sâm thì ở trong bếp giúp nhạc mẫu đồ ăn, tán gẫu. Cố Diệc Dân cũng ở bên cạnh phụ giúp một tay, kể về những chuyện hồi nhỏ của con gái. Không khí giữa ba vô cùng hòa hợp! Đêm nay, thực chất chỉ Cố Tiểu Khê là ngủ ngon.

...

Ngày hôm .

Cố Tiểu Khê dậy sớm. Nghe thấy tiếng bố bận rộn trong bếp, cô lặng lẽ nhét một bưu kiện trong chăn giường của bố . Bên trong bốn bộ quần áo mới, mấy xấp vải mới tinh, cùng với một nghìn đồng tiền mặt và một tờ giấy nhắn. Nếu đưa trực tiếp, chắc chắn bố sẽ nhận, cô chỉ thể đợi lát nữa họ tự phát hiện thôi.

Bữa sáng cả nhà ăn sủi cảo nhân thịt. Vì con gái sắp xa, Giang Tú Thanh kìm mà dặn dò đủ điều:

“Tiểu Khê, đến đơn vị nhất định tự chăm sóc . Nếu Kiến Sâm nhiệm vụ, khó khăn gì thì tìm trai con. Nếu cả nó cũng ở đó thì gọi điện về nhà ngay...”

“Con sang bên đấy thiếu gì thì cứ mua, mua thì gửi thư về, bố mua gửi sang cho...”

“Ở bên đó cố gắng giữ quan hệ với các chị em vợ quân nhân khác. Nếu ai bắt nạt con thì cứ bảo với trai và Kiến Sâm, chúng việc gì sợ cả...”

Cố Tiểu Khê chăm chú lắng , buồn cảm động: “Mẹ, yên tâm ! Con sẽ chăm sóc bản thật mà!”

Giang Tú Thanh gật đầu: “Nếu cuối năm xin nghỉ phép thì về ăn Tết.”

Cố Diệc Dân vợ , khẽ ho một tiếng: “Nếu phép, hai đứa nó về nhà Kiến Sâm chứ.”

Lục Kiến Sâm lập tức lên tiếng: “Nếu sắp xếp nghỉ phép thăm , con và Tiểu Khê sẽ về đón hai bác , đó chúng cùng về thủ đô ạ.”

Nghe sự sắp xếp của Lục Kiến Sâm, Giang Tú Thanh mỉm hài lòng: “Thế cũng .” Con gái mới kết hôn, bà thật sự yên tâm chút nào!

Cố Tiểu Khê suy nghĩ một chút, nhỏ nhẹ : “Bố, , mỗi tháng con đều thư về cho hai , hai đừng lo lắng cho con quá. Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Ngoài , khi ông ngoại xuất viện, nhất định để ông về nhà ở, ông ở một an ạ.”

Giang Tú Thanh gật đầu: “Mẹ .”

Cố Diệc Dân hắng giọng, cũng nhịn dặn dò: “Tiểu Khê, giờ con gia đình riêng , cũng học cách chăm sóc Kiến Sâm, tùy hứng quá . Nhớ tăng cường rèn luyện, nhưng nhất định ăn ngon ngủ , nếu thấy khỏe là khám bác sĩ ngay.”

Cố Tiểu Khê liếc Lục Kiến Sâm một cái, gật đầu: “Con nhớ ạ.”

Lục Kiến Sâm nhạc phụ nhạc mẫu lo lắng thế nào, nên một nữa cam đoan: “Bố yên tâm, con sẽ để Tiểu Khê chịu uất ức !”

Chương 13: Vẫn còn là một cô gái trẻ

Sau bữa sáng, cả nhà cùng xách hành lý ga tàu hỏa. Ngụy Minh Ngọc cũng đợi sẵn ở đó, bà chuẩn cho đôi trẻ hai bưu kiện lớn. Vì thế, dù Lục Kiến Sâm chỉ một chiếc túi cá nhân, nhưng cộng thêm hành lý của Cố Tiểu Khê và một bao tải đồ ăn lớn của vợ chuẩn , đồ đạc của họ vẫn cực kỳ nhiều.

Cố Diệc Dân giúp con gái con rể đưa đồ lên chỗ tàu, dặn dò thêm mấy câu nữa mới lưu luyến xuống xe. Tàu hỏa chậm rãi lăn bánh, những yêu dần xa khuất ngoài cửa sổ, Cố Tiểu Khê kìm mà lén lau nước mắt.

Hai kiếp , khi cô xuống nông thôn, bố cũng tiễn cô như thế . Điểm khác biệt duy nhất là bên cạnh cô thêm một đàn ông, cuộc đời cô cũng một hướng khác.

Lục Kiến Sâm cô gái nhỏ bên cạnh đang lặng lẽ rơi lệ, lòng đau xót khôn nguôi. Anh khẽ xoa đầu cô: “Sau thời gian, sẽ đưa em về thăm hai bác thường xuyên!”

Cố Tiểu Khê ngước mắt khẽ gật đầu. Hai kiếp cô đều sớm, thể phụng dưỡng cha lúc tuổi già. Kiếp , cô nhất định sẽ yêu thương bản , sống thật , thật rực rỡ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-xong-toi-duoc-vien-si-quan-manh-nhat-cung-chieu-het-muc/chuong-10.html.]

Sau khi bình tĩnh , cô bắt đầu quan sát xung quanh. Họ ở khoang giường cứng, xe ít hơn hẳn so với khoang phổ thông. Ở vị trí của họ, ngoài cô và Lục Kiến Sâm, giường giữa phía bên trái còn một ông lão đeo kính đang nửa nửa báo.

Thấy Cố Tiểu Khê lên, ông lão đặt tờ báo xuống, mỉm chào hỏi: “Cô bé đầu xa nhà ? Không quen là chuyện bình thường. Nếu nhớ nhà thì năng thư về nhé.”

Trước sự hiền hậu và nhiệt tình của ông lão, Cố Tiểu Khê mỉm gật đầu: “Vâng, cháu cảm ơn ông. Ông ạ?”

Ông lão đáp: “Ông đến thành phố Thanh Bắc, hai cháu xuống ở ga nào?”

Cố Tiểu Khê lập tức vui mừng: “Cháu cũng xuống ở thành phố Thanh Bắc ạ!”

“Vậy là chúng thể cùng ba ngày hai đêm .” Giọng điệu của ông lão cũng khá vui vẻ. Cô bé linh lợi, ánh mắt trong veo, đúng là một đứa trẻ ngoan.

Cố Tiểu Khê suy nghĩ một chút, thò tay túi xách lấy một nắm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ đưa cho ông lão: “Ông ơi, cháu mời ông ăn kẹo hỉ ạ, hôm qua cháu mới đăng ký kết hôn xong.”

Ông lão ngẩn , sang viên sĩ quan đang sắp xếp hành lý bên cạnh cô, mới nhận lấy kẹo trong tay cô gái nhỏ: “Cảm ơn cháu nhé! Vậy để ông cũng tặng cháu một món quà nhỏ !”

Nói đoạn, ông lão lấy từ trong túi đen đặt ở đầu gối một túi thơm nhỏ đưa cho cô: “Bên trong là hương an thần, nếu đến nơi mới mà quen thì cháu cứ đặt cái gối, đảm bảo sẽ ngủ ngon!”

Cố Tiểu Khê nhận lấy ngửi thử, mùi hương thanh khiết dễ chịu vô cùng, cô vội vàng cảm ơn: “Cháu cảm ơn ông ạ!”

Lục Kiến Sâm cũng ngẩng đầu lên, thẳng chào ông lão: “Cảm ơn bác ạ!”

Ông lão xua tay: “Không gì, bác thấy con bé duyên. Nhìn thế chắc là theo cháu về đơn vị ?”

Lục Kiến Sâm khẽ gật đầu: “Vâng ạ.”

Ông lão gật đầu, hỏi thêm gì nữa. Thấy hai vé của đều là giường , Cố Tiểu Khê với ông lão: “Ông giường ạ, cháu đổi chỗ cho ông?”

Ông lão từ chối: “Không cần cháu, ở cho yên tĩnh. Cái túi đen lớn chân hai cháu là của ông, lúc nào đông thì để ý giúp ông một chút là .”

Cố Tiểu Khê gật đầu: “Vâng ạ!”

Trên tàu hỏa hoạt động giải trí gì, một lúc cô thấy buồn chán. Lục Kiến Sâm nhỏ giọng hỏi: “Em ngủ một lát ?”

Cố Tiểu Khê lắc đầu: “Đêm qua chẳng thức suốt trong bếp với bố em đồ ăn , ngủ ! Em trông hành lý cho.”

Lục Kiến Sâm xoa đầu cô: “Anh buồn ngủ. Thế em báo ? Hay là ăn chút gì nhé?” Không ngủ thì báo ăn uống là cách g.i.ế.c thời gian nhất.

Cố Tiểu Khê chẳng báo cũng chẳng ăn, phân vân một hồi, cô vẫn chọn ngủ. Sáng nay dậy sớm, cô vẫn thấy thiếu ngủ. Có Lục Kiến Sâm bên cạnh cô thấy an tâm, thế là cô đặt túi thơm ông lão tặng xuống gối ngủ.

Giấc ngủ cô ngủ ngon một cách kỳ lạ! Khi tỉnh dậy là một rưỡi chiều. Lúc tàu đông hơn nhiều, ông lão giường giữa phía bên trái đang ở chỗ của Lục Kiến Sâm ăn bánh bao. Bên cạnh ông lão còn một đàn ông trẻ gầy cao và một cô gái mặc váy hoa nhí. Còn Lục Kiến Sâm thì ở trong khoang.

Thấy cô tỉnh dậy, ông lão : “Cô bé tỉnh ! Đồng chí Tiểu Lục lấy nước nóng , chắc sắp về tới nơi đấy.”

“Vâng ạ.” Cố Tiểu Khê ngượng nghịu , dùng tay vuốt tóc tai xuống giường vận động chân tay một chút.

Cặp nam nữ đối diện cứ chằm chằm cô. Trong mắt đàn ông là vẻ kinh diễm, còn cô gái thì c.ắ.n môi cau mày. Cố Tiểu Khê cảm nhận ánh mắt bất mãn đó nhưng để tâm, thản nhiên b.úi mái tóc rối của .

lúc , loa phóng thanh tàu rè rè vài tiếng phát thông báo:

“Các quý hành khách mến, hiện tại chúng cần tìm bác sĩ. Ở toa 8 hành khách ngất đột ngột, cần hỗ trợ y tế khẩn cấp. Ai là nhân viên y tế xin mời đến ngay toa 8...”

“Các quý hành khách mến, hiện tại chúng cần tìm bác sĩ...”

Trong lúc Cố Tiểu Khê đang lắng , ông lão tặng túi thơm cho cô đặt chiếc bánh bao đang ăn dở xuống, lấy từ trong túi đen một hộp nhỏ ký hiệu hình chữ thập chạy vội về phía toa 8.

Cố Tiểu Khê bất ngờ, hóa ông lão đó là bác sĩ ? Người đàn ông trẻ đối diện cũng nhịn cảm thán một câu: “Hóa ông lão đó là bác sĩ già cơ đấy!”

Cô gái mặc váy hoa bên cạnh bĩu môi: “Người bệnh trong còn chạy lung tung, đúng là loạn xã hội! Nếu xe bác sĩ, chẳng lẽ đó đợi c.h.ế.t ?”

Cố Tiểu Khê chớp mắt, lặng lẽ đó, đưa bất kỳ nhận xét nào. Cô gái thấy Cố Tiểu Khê yên vị ở đó như một bức tranh, kìm mà hỏi một câu:

“Này, cô với quân nhân là kiểu đính hôn từ nhỏ do gia đình sắp đặt đúng ? Nhìn cô trông vẫn còn trẻ con lắm.”

Loading...