Thập Niên 70, Trọng Sinh Làm Mẹ Kế Nuôi Hai Con Nhỏ - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-02-26 21:17:33
Lượt xem: 302
Hôm nay em gái của Trịnh Nguyệt Phân Trịnh Nguyệt Cần về, mấy ngày nay cô ấy đã nghe mọi người nói chị ba của cô ấy về ngoại ở, hôm nay mới dành chút thời gian trở về một chuyến.
"Ui cha, mấy ngày rồi, còn không cho người đến đón à? Chỉ sợ người ta thấy cô cực kỳ phiền phức, không muốn đến đón ấy chứ."
Giang Lương Nhữ sinh sáu đứa con, ba nam ba nữ, con gái cả Trịnh Nguyệt Xuân, tính tình hiền lành nhất, con gái thứ hai là Trịnh Nguyệt Phân, là đứa không bao giờ chịu thua thiệt, con gái thứ ba là Trịnh Nguyệt Cần, tính tình mạnh mẽ, mặc dù nhỏ hơn Trịnh Nguyệt Phân bốn tuổi, nhưng từ khi còn bé hai người đánh nhau không ít lần, chỉ cần hai người đứng chung một chỗ, trong nhà không thể nào yên tĩnh nổi.
Nhưng mà Trịnh Nguyệt Cần so với Trịnh Nguyệt Phân tốt hơn nhiều, mặc dù tính cách mạnh mẽ, nhưng tâm địa tốt, miệng cũng ngọt, lại là cô con gái nhỏ tuổi nhất trong nhà, đương nhiên được ba mẹ thiên vị hơn một chút, vì sự thiên vị này, Trịnh Nguyệt Phân càng nhìn cô ấy càng thấy không vừa mắt, lúc nhỏ Trịnh Nguyệt Cần bị cô chị ba này khi dễ không ít, sau này khi lớn lên mới biết phản kháng.
Trịnh Nguyệt Phân sao có thể dễ dàng tha thứ em gái châm chọc khiêu khích mình được, bấy giờ trả lời: "Trong nhà đang bận rộn xây nhà ấy mà, nhà tôi ở là nhà ngói đấy, không giống một số người, không phải có chồng bị què chân thì cũng có mẹ chồng bị mù, nghèo đến mức về nhà ngoại đến cả bao đường cũng không mua nổi, lần nào cũng tay không trở về, còn không biết xấu hổ mà châm biếm người khác!"
Có câu mắng chửi không vạch trần, nhà chồng của Trịnh Nguyệt Cần trước kia cũng không kém, nhưng mấy năm nay không biết bị làm sao, đầu tiên là chồng lên núi nhặt củi té gãy chân, sau đó mắt mẹ chồng có vấn đề càng ngày càng không thấy rõ, đi lên bệnh viện trên trấn cũng không khám được bị gì, uống chút thuốc, bác sĩ bảo đến bệnh viện ở thành phố lớn xem thử, đi một chuyến tốn mấy chục đồng cũng không chữa khỏi. Sau này mấy đứa con trai nàng dâu trong nhà không ngại dùng tiền nữa, mẹ chồng Trịnh Nguyệt Cần lập tức nói bệnh không thể trị, thật ra sợ dùng tiền của con cái.
Bà ấy nói, mình lớn tuổi rồi, có thể sống được một ngày hay một ngày, chỉ là mắt mù không thấy thôi, cũng không phải chuyện nghiêm trọng đến tính mạng gì, không thể liên lụy con cái.
Bây giờ bà lão không thể xuống ruộng, mấy người con trai mỗi tháng thay phiên nhau đưa lương thực đến, có cả tiền mua thuốc định kỳ, thời gian trôi qua đương nhiên khẩn trương lên. Huống chi Trịnh Nguyệt Cần kết hôn chưa đến hai năm, bây giờ trong nhà bên trên có bà lão sinh bệnh bên dưới còn có hai đứa bé, một năm bận rộn không có tiền tiết kiệm, cho nên Trịnh Nguyệt Cần về không mua thứ gì lớn, ngược lại Giang Lương Nhữ, mỗi lần đều cho con gái nhỏ mấy thứ đem đi.
Cuộc sống của cô ấy thật sự không tốt như Trịnh Nguyệt Phân, đây chính là điểm yếu bị Trịnh Nguyệt Phân bóc ra, Trịnh Nguyệt Cần lập tức đỏ mặt.
"Hừ, được đó, cô lợi hại, lợi hại đến mức mắc lỗi bị anh rể thả về ngay, tôi đã nói rồi, loại người như thế, không ai ở với cô được đâu, từ nhỏ đến lớn không khiến người khác thích được."
Nếu lời nói vừa rồi của Trịnh Nguyệt Phân là đánh trúng điểm yếu của Trịnh Nguyệt Cần, thì câu nói này là đ.â.m trúng xương sườn mềm của Trịnh Nguyệt Phân.
Lúc còn bé cô ta thật sự không khiến người khác thích được, để có được sự chú ý của ba mẹ, cô ta thường xuyên làm chút chuyện để thu hút sự chú ý của bọn họ, nhưng những chuyện cô ta làm ngược lại toàn khiến mọi người ghét bỏ, có đôi khi cô ta cũng không biết vì sao, vì sao người khác luôn nói cô ta làm sai, vì sao có một số việc người khác có thể làm mà cô ta lại không được.
Ví như em thứ ba, ôm ba mẹ nũng nịu là có thể có được búp bê cô dâu xinh đẹp, dây buộc tóc màu hồng xinh xắn, cô ta chỉ mở miệng tranh thủ là bị nói thành so đo!
Trịnh Nguyệt Phân đi về phía trước một bước, bước lên đẩy Trịnh Nguyệt Cần một cái, giống như trở về tuổi thơ, hai người vì một miếng hoa quả đường, một cái dây buộc tóc màu hồng mà đánh nhau.
Trịnh Nguyệt Cần cũng không phải người nhút nhát, lập tức đánh trả, cô ấy cơ bản không biết chuyện Trịnh Nguyệt Phân mang thai, người khác chỉ nói chị ba cô ấy ở nhà chồng mắc lỗi phải về nhà ngoại ở, không nói mang thai, cho nên Trịnh Nguyệt Cần ra tay không hề lưu tình, hai người từ đẩy nhau chuyển sang nắm tóc nhau, cuối cùng không biết thế nào, Trịnh Nguyệt Phân bị Trịnh Nguyệt Cần đẩy ngã trên mặt đất.
Giang Lương Nhữ vừa vào cửa nhìn thấy hai cô con gái ngã trên mặt đất, bị dọa đến hồn phi phách tán nhào tới.
"Đây là thế nào, đúng là hai đứa oan gia, vừa thấy mặt đã đánh nhau! Tiểu Cần, tranh thủ thời gian lại kiểm tra xem, chị hai con đang mang thai, đừng có té nguy hiểm đến tính mạng."
Chương 162
Trịnh Nguyệt Cần nghe xong, mặt mày bị dọa sợ, cho dù cô ấy nhìn Trịnh Nguyệt Phân không vừa mắt cũng không muốn đẩy cô ta đến nguy hiểm tính mạng, lại nói, cô ấy thật sự không biết chuyện này!
Trịnh Nguyệt Phân ai da ai da ôm bụng, hai mẹ con Giang Lương Nhữ và Trịnh Nguyệt Cần còn nghĩ cô ta bị thương chỗ nào đó thật rồi, sắc mặt trắng toát đỡ cô ta vào nhà, kiểm tra cho cô ta một lượt, không thấy dấu hiệu chảy m.á.u mới yên tâm một nửa.
"Không sao chứ? Có đau bụng không?"
Vừa nãy còn kêu oai oái đấy, bây giờ không kêu nữa, vả lại mới ngã một cú, hai mẹ con không dám buông lỏng tay.
Trịnh Nguyệt Phân ngã xuống theo bản năng ôm bụng, lúc mẹ và em gái dìu cô ta vào nhà cô ta nghiêm túc cảm nhận thử, thật ra bụng không đau, ngược lại cánh tay bị đẩy ngã đau.
Nghe Trịnh Nguyệt Phân nói vậy Giang Lương Nhữ vỗ vỗ n.g.ự.c mình, nhịn không được dạy dỗ: "Cô để tâm chút đi, tình huống bản thân thế nào còn không biết à, còn ra tay với người khác, nếu cô có chuyện bất trắc gì nhà ta phải bàn giao với nhà họ Triệu thế nào đây, có muốn để em gái cô làm người nữa không đấy!"
Đáy lòng Trịnh Nguyệt Phân lập tức nổi lên cảm giác ủy khuất: "Mẹ chỉ lo lắng em tư trong nhà, mẹ không hề lo lắng cho con!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-lam-me-ke-nuoi-hai-con-nho/chuong-161.html.]
Nếu cô ta thật sự xảy ra chuyện không còn đứa bé, cô ta cũng đi theo chịu tội, vậy mà mẹ của cô ta không hề đau lòng, chỉ lo lắng con nhóc Trịnh Nguyệt Cần c.h.ế.t dẫm kia!
Giang Lương Nhữ dừng lại, bà ấy đương nhiên đau lòng hai đứa con gái, nhưng không phải không có việc gì à, vả lại người ra tay đánh trước là cô ta, nếu cô ta nhớ rõ mình là phụ nữ có thai không đánh nhau với Tiểu Cần, Tiểu Cần còn chủ động đẩy cô ta?
Chỉ có thể nói rất nhiều chuyện không có giả thiết nếu như, cho dù là mẹ con ruột, chị em ruột, suy nghĩ của bọn họ đều khác nhau hoàn toàn, không thể nào thống nhất. ...
Nhà họ Triệu bỏ ra một tuần là xây xong nhà, trước kia là ba gian phòng lớn, bây giờ thành sáu gian, ở giữa xây một bức tường, như thế mặc dù hai anh em đều xây nhà trên một mảnh đất, cũng coi như hai nhà hai người.
Triệu Đông Hà ở nhà sửa soạn, mẹ anh ta từ cửa sân đi vào.
Rõ ràng trước kia là người một nhà, một căn nhà cấp bốn, bây giờ lại xây một bức tường ngăn cách, mẹ anh ta muốn đến cũng phải gõ cửa giống khách, trong lòng Triệu Đông Hà thật ra có chút khó chịu.
"Sửa soạn kiểu gì đấy, có cần mẹ giúp đỡ không?"
Trương Xảo Nhi ở trong viện nhìn bốn phía, mấy mảnh ngói đều được dọn dẹp xong, chỉ còn phòng bếp hơi bừa bộn.
"Không cần, con tự mình làm được rồi."
Trương Xảo Nhi gật đầu, trầm mặc mấy giây, bà ấy hỏi tới chuyện của Trịnh Nguyệt Phân.
"Cũng ở nhiều ngày rồi, trong nhà bận xong rồi cũng nên dẫn cô ta về, thả ở nhà mẹ đẻ để người ta nhìn cũng không tốt."
Đối với đứa con dâu Trịnh Nguyệt Phân này, Trương Xảo Nhi thật sự không thích lắm, trước kia chỉ hết ăn lại nằm, bây giờ lại thêm tâm tư ác độc, nhưng mặc dù bất mãn thế nào cũng phải xem phân lượng của Thạch Đầu, xem phân lượng của đứa bé trong bụng cô ta, chỉ có thể "xử lý cho xong việc", trông nom việc nhà chút, sau này tự mình sinh hoạt, hẳn là không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Triệu Đông Hà làm công việc trên tay không ngừng, dạ một tiếng.
Anh ta đã không trông cậy Trịnh Nguyệt Phân có thể thay đổi, khoảng thời gian sau khi phân nhà sống như thế nào anh ta cũng không biết, cứ ngày nào cũng ồn ào cãi nhau anh ta thật sự tâm phiền ý loạn, rõ ràng hai năm trước khi kết hôn cô ta không như thế này, từ khi nào đã bắt đầu dần dần thay đổi rồi?
Trương Xảo Nhi thở dài, từ trong túi lấy ra một chồng tiền mặt, lúc trước phân nhà đã nói rõ, tiền công có hơn ba trăm đồng.
Mấy ngày trước trong nhà có nhiều việc, vợ đứa thứ hai lại trở về nhà mẹ đẻ, Trương Xảo Nhi không hề lo lắng.
"Cầm đi, mẹ chỉ có thể cho đến thế, tiền này nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, đủ để hai đứa sinh hoạt."
Triệu Đông Hà xoa xoa tay, nhận lấy chồng tiền trên tay Trương Xảo Nhi.
"Tiền này... Con tự nhận hay để Nguyệt Phân nhận?"
"Con tự nhận."
Trương Xảo Nhi lúc này mới yên tâm.
"Mẹ cũng không muốn nhúng tay vào chuyện giữa hai vợ chồng con, chỉ là Nguyệt Phân này, sau này trở lại, không thể sinh hoạt bình thường, con phải quản giáo thật tốt."
Ví như nấu cơm, nhiều năm như vậy rồi Trịnh Nguyệt Phân chưa hề nấu cơm, nấu cơm còn khó nuốt hơn cho heo ăn, Trương Xảo Nhi nghĩ đến chuyện này lại đau lòng con trai và cháu trai, cảm thấy bọn họ sau này chắc chắn phải chịu khổ.
"Mẹ, không có việc gì, lần này đưa cô ta về con sẽ sống thật tốt."
Thả cô ta mấy ngày, hẳn là cực hạn rồi, Triệu Đông Hà chuẩn bị hôm nay đi đón người.