Du Tiểu Oánh thích thú sờ lên lớp bông mềm mại trong tay, vui mừng đến mức miệng khép , trong lòng tính toán cách sử dụng cho tiết kiệm nhất.
Bên nhà đẻ cô, cả một đại gia đình cũng chẳng gom nổi mấy bộ quần áo bông, mùa đông ai cũng phiên mặc.
“À , túi để trong phòng chính là gì ?”
Tống Quốc Lương khẽ nhếch khóe miệng: “Lương thực. Còn hai túi mang về , để sẽ mang về.”
“Thật ?” Du Tiểu Oánh vui mừng, vội vàng mở bao tải trong phòng chính.
“Mẹ ơi, ngô kìa!”
Quả nhiên, bên trong là những hạt ngô vàng ươm, căng mẩy, cô vui mừng, liền với tay lấy một nắm.
Tống Quốc Lương vợ con , khóe mắt cũng ánh lên niềm vui, mỉm : “Xong mùa thu hoạch, chúng sẽ mang lương thực về thăm cha .”
Du Tiểu Oánh tươi : “Anh còn lương tâm nhỉ, vẫn nhớ tới cha vợ.”
Tống Quốc Lương nghiêm trang: “Mấy năm qua, nhờ cha và chị dâu, luôn ghi nhớ trong lòng.”
Nhìn các cô con gái nín rón rén, Du Tiểu Oánh nóng mặt, khẽ ho, chỉ đạo cẩn thận cất lương thực tủ để tránh chuột cắn.
Ngày trôi qua nhanh, thoáng chốc tới mùa thu hoạch, nắng vẫn gay gắt.
Trường tiểu học đại đội cũng cho nghỉ để tham gia mùa gặt, thầy cô cùng học sinh đều tham gia công việc ở đại đội.
Trời ló dạng, mặt kịp rửa, trong làng trống chiêng vang rộn rã.
Các xã viên tranh thủ chạy sân phơi, nhận công cụ, theo phân công; đồng ruộng bắt đầu náo nhiệt gặt hái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-122.html.]
Các công việc từ thu hoạch lúa, đập, bó, phơi, chất đống… phần lớn đều cần sức .
Lực lượng thanh niên khỏe mạnh của đại đội chủ yếu thu hoạch lúa mì, cao lương và ngô; vận chuyển sân phơi; đồng thời còn đập và tuốt hạt.
Phụ nữ chủ yếu bẻ bắp, phơi, phân loại và đóng bao; trẻ con nhặt lúa và bắp còn sót .
Nghe tiếng tan ca buổi sáng, những đồng mới ăn sáng, cho gia súc ăn, đến giờ lên đồng tiếp.
Dù là tháng mười, nắng vẫn gay gắt, nóng cháy, mặt ai cũng đỏ ửng, mồ hôi chảy ròng ròng.
Du Tiểu Oánh và Vương Kiến Quốc, hai lái máy kéo, phiên chở từng bó lúa sân phơi, mồ hôi nhễ nhại.
Đến trưa, mỗi nhà cử một về nấu cơm, mang đồng, chỉ tạm nghỉ khi bữa cơm tới.
“Mẹ ơi, Nhị Nha, Tam Nha, Tứ Nha, Ngũ Nha ăn cơm .” Đại Nha mang theo một giỏ cơm trưa, tay còn cầm cả bình xanh nấu từ sáng sớm của Tống Quốc Lương.
Du Tiểu Oánh xuống, dùng khăn lau mồ hôi cổ, rửa tay cho Ngũ Nha, lau gương mặt đỏ hồng, cầm bánh ăn một cách ngon lành.
Mấy cô em gái cũng ăn từng miếng nhỏ bánh hấp, nhai nhồm nhoàm.
Cả ngày bận rộn đến tối, sân phơi vẫn sáng đèn. Người lớn việc hăng say, kéo dài đến tám, chín giờ.
Ngày hôm , bỗng tiếng ồn ào. Những đang tập trung việc ngẩng đầu , tò mò kéo dài cổ.
“Sao trời?”
Vừa dứt câu, thấy mấy nữ tri thức trẻ đỡ một cô khác chạy đến bóng mát, quạt và cho uống nước.
“Không thể nào? Mới ngày thứ hai say nắng ngất ? Cô bé tri thức trẻ cũng quá yếu ớt !”