Năm nay, Lâm Quốc Bình công việc kinh doanh nhỏ, tình hình hiện tại cũng tệ.
Lần , chủ yếu là Lý Hồng Hà lo cho gia đình bên ngoại......
Đối với Lý Hồng Hà mà , nhiều chuyện sẽ dần quên lãng theo dòng thời gian.
Thế nhưng hiện tại, chị cũng dám thẳng thắn bày tỏ với Lâm Quốc Bình như , mà chỉ thể tự âm thầm tính toán riêng.
Cũng may là Cố Tri Ý hề nước cờ của chị , nếu chắc chắn sẽ càu nhàu một trận.
Người thật đúng là nhớ ăn nhớ đánh!
Mới hai năm trôi qua mà chị quên béng những chuyện năm xưa ?
Lại bắt đầu vội vàng để gia đình bên ngoại bòn rút tài sản ư?
Đương nhiên, hiện tại Cố Tri Ý , cũng chẳng thèm bận tâm đến những tính toán nhỏ nhặt của Lý Hồng Hà.
Hiển nhiên là Lâm Thúy Vân cũng điều đó, cho nên lúc mới đường hoàng mà một mạch dài như .
Hai trao đổi vài lời đơn giản, Cố Tri Ý cũng cho Lâm Thúy Vân một vài lời gợi ý. 3ee834
Sau đó, hai liền trở về.
Trên đường về, bỗng nhiên Cố Tri Ý với Lâm Quân Trạch: “Công việc của hai vẫn đang tiến triển thuận lợi đó thôi ? Sao chị dâu hai tò mò về chuyện bán hàng vỉa hè ?”
Lâm Quân Trạch ngẫm nghĩ một hồi : “Chắc là tự chị cũng thử buôn bán một chút? tối nay chị gì, chúng cứ vờ như gì là .”
Cố Tri Ý suy nghĩ một lát cũng bận tâm thêm.
Ngày mai xuất phát , Cố Tri Ý mang những đồ vật tương đối nặng cất gian .
Bên ngoài chỉ mang theo một ít quần áo cùng với đồ ăn để dùng xe lửa là đủ.
Lâm Quân Trạch cũng phụ giúp thu dọn đồ đạc, còn mấy đứa lớn trong nhà, hiện tại cũng thể bắt đầu tự thu xếp quần áo của .
Mấy đứa nhỏ, dù sắp về Bắc Kinh, vẫn chút lưu luyến rời.
“Mẹ ơi, bao giờ chúng mới thể trở về nữa ạ?” Tam Bảo hỏi, mặt xị xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-843.html.]
Từ khi bắt đầu nhận thức chuyện, Tam Bảo vẫn luôn ở Bắc Kinh, bây giờ về quê một chuyến, nhóc vui chơi quên cả trời đất.
Hiện tại, thấy trở về học, cả Tam Bảo lập tức xìu .
“Để sang năm xem tình hình thế nào, nếu thời gian ba sẽ đưa các con trở về.”
“Được , thì sẽ đợi thật lâu, thật lâu ạ.” Vẻ mặt Tam Bảo đầy phiền muộn mà .
Cố Tri Ý buồn xoa đầu Tam Bảo.
Còn hai đứa nhóc lớn thì chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào.
Chuyện ly biệt thế , đối với bọn chúng mà , cũng chỉ là chuyện thường ngày như ăn cơm mà thôi.
Thời điểm rời còn mang đồ chơi chia cho mấy đứa bạn.
Ngày hôm , Cố Tri Ý thức dậy từ sớm, đóng gói gọn gàng tất cả lương thực thực phẩm còn trong nhà, mang sang gửi Lâm.
Sau đó, cùng Vương Quế Chi ga tàu hỏa, Trương Lực chờ sẵn ở ga từ lúc nào.
“Anh Lâm, chị dâu, tới ạ.”
“Ừ, thôi, lên xe .” Lâm Quân Trạch .
Sau đó khiêng hành lý lên, mở đường.
Cố Tử Lâm và Cố Tử Sâm cũng xúm giúp cầm hành lý. Hành lý của Vương Quế Chi cũng chúng đỡ giúp.
Mèo Dịch Truyện
Còn chị giúp Cố Tri Ý ôm Viên Viên.
Mấy đứa nhỏ đều nắm chặt lấy góc áo của Cố Tri Ý.
Vừa lên xe lửa, vì họ ở hai khoang liền kề, nên khi sắp xếp hành lý cẩn thận, mới xuống nghỉ ngơi đôi chút.
Đoàn trải qua mấy ngày xe lửa, cuối cùng cũng tới Bắc Kinh.
Vừa đến Bắc Kinh, bọn họ cảm nhận ngay cái lạnh se sắt của nơi đây. Xem chừng lúc họ đến, lẽ trời đổ một trận tuyết lớn xong.
Trên mặt đất, khắp nơi đều phủ một màu tuyết trắng xóa.
Tam Bảo hưng phấn reo hò ầm ĩ, chỉ hận thể lăn ngay xuống thảm tuyết trắng xóa .