Bà Lưu Ngọc Lan thấy bọc quần áo lớn liền bắt đầu cằn nhằn.
“Con gái nhà gửi về ? Thật tình con bé, lên tận Bắc Kinh mà vẫn tính toán chi li gì cả?”
Thế nhưng, khi thấy bộ quần áo Cố Tri Ý chuẩn riêng cho , bà Lưu Ngọc Lan bỗng im bặt.
Chà chà, chất vải xem cũng khá , mà kiểu dáng mắt quá chừng. Ở cái vùng , từng thấy ai diện bộ đồ thế bao giờ.
Với lớn tuổi, đồ ở Bắc Kinh luôn thời đại một bước. Nhìn bộ đồ , cứ như dán thêm cái nhãn 'hàng Bắc Kinh', giá trị cũng tăng lên bội phần.
Lâm Tú Mai ngờ cũng phần, còn tận hai bộ. Cố Tử Lâm đưa cho cô một ánh mắt, Lâm Tú Mai bỗng hiểu .
Cô ngượng ngùng cúi đầu, bàn tay khẽ vuốt ve chất vải mềm mại trong tay.
Không ngờ Cố Tử Lâm còn chuẩn thêm một bộ nữa cho vợ. Dù tinh xảo bằng của Cố Tri Ý, nhưng tấm lòng của thì đáng quý vô cùng.
Nhìn cả nhà ai nấy đều hớn hở, lòng Cố Tử Lâm cũng thấy mãn nguyện.
Chẳng ý nghĩa của sự nỗ lực chính là mong gia đình một cuộc sống ngày càng ấm no, sung túc hơn ?
Dù bây giờ vẫn còn khó khăn, nhưng cả nhà ai cũng đồng lòng cố gắng. Anh tin , gia đình nhất định sẽ thua kém ai cả.
Vì Cố Tử Lâm trở về, từ sáng sớm bà Lưu Ngọc Lan thịt một con gà. Chờ về đến nhà là thể dọn bữa ngay.
Vừa đặt chân về đến nhà, Cố Tử Lâm hưởng đãi ngộ mà từ đến nay từng , quả thực hơn hẳn khi.
Trên mâm cơm, Cố Tử Lâm vẻ ông hai cả, vỗ vai Cố Tử Sâm : “Thằng nhóc , xem mày thi đậu đại học ở Bắc Kinh như . Chị gái mày bên đó thuê phòng , đến lúc đó mày cũng chỗ ở.”
“Thật hai? Vậy những lúc nghỉ, thường ghé chỗ chị gái chơi ?”
Với Cố Tử Sâm, Bắc Kinh quả là một nơi đầy hấp dẫn, tò mò về thứ ở đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-626.html.]
Khụ khụ khụ. Cố Tử Lâm chợt thấy ngượng. Nói thế chẳng khác nào thường xuyên vác mặt sang nhà em gái ăn chực.
Tiếc là , chứ ai ở đây tính cách đó chứ?
“Đừng lời mày! Đến lúc đó, nếu mày thi đậu trường ở Bắc Kinh, ngày nghỉ thì đến giúp chị gái mày trông nom lũ trẻ, chứ đừng mà sang nhà chị gái kiếm chác gì!”
Bà Lưu Ngọc Lan vẫn yên tâm, bà dặn dò con trai kỹ lưỡng.
“Mẹ yên tâm ạ! Con giống hai.”
Cố Tử Lâm: Giống ? Anh thì chứ? Cố Tử Lâm vẻ oan ức, tự dưng chĩa mũi dùi thế ?
May mà bữa cơm , khí vẫn ấm cúng. Thỉnh thoảng ông Cố Khôn hỏi han tình hình học hành của Cố Tử Lâm ở trường, đó xoay sang hỏi thăm về gia đình Cố Tri Ý.
Cố Tử Lâm trong lòng mừng tủi: Hóa nãy hỏi chỉ là tiện miệng mà thôi ?
vẫn răm rắp kể hết tình hình của Cố Tri Ý bên đó cho ông Cố Khôn .
Mèo Dịch Truyện
Thật , cứ cách một dạo là Cố Tri Ý gửi về nhà dăm ba bức điện tín mấy lá thư, nên ông Cố Khôn cũng sơ qua. khi Cố Tử Lâm kể , chuyện khác hẳn.
Chẳng ?
Mọi ăn uống xong xuôi, bèn uống , tiện thể Cố Tử Lâm kể mấy chuyện ho ở Bắc Kinh.
Lúc về, Cố Tri Ý đưa cho mang về mấy tấm ảnh phong cảnh chụp ở Vạn Lý Trường Thành, còn cả Thiên An Môn nữa.
Ôi chao, ông Cố Khôn và bà Lưu Ngọc Lan thích mê.
Lũ trẻ vây kín xung quanh, ông Cố Khôn thì bảo Cố Tử Sâm lấy giúp ông cặp kính lão để xem cho rõ.
Đeo kính lên, ông xem ngừng lẩm bẩm: “Đây chính là Vạn Lý Trường Thành ? Không tồi, tồi!”