Thập Niên 70: Trở Thành Nữ Xứng. Nuôi Con, Làm Giàu - Chương 593

Cập nhật lúc: 2025-09-05 07:17:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bởi vì một thời gian dài chuyện, giọng cô khản đặc như hạt cát cọ xát nền nhà, khiến cảm thấy khó chịu.

Chỉ là cũng chẳng ai bận tâm đến sự khó chịu đó, thấy Khâu Vân Vân chịu mở miệng chuyện thì tất cả đều vội vàng tìm điều tra viên.

Vốn dĩ còn cho rằng vụ án cứ thế mà kết thúc, ngờ trong cuộc suy nghĩ thông suốt.

Mấy họ chạy đến phòng bệnh, Khâu Vân Vân đó chờ đợi, cô cứ thế ngẩn ngoài cửa sổ, chẳng rốt cuộc là đang nghĩ đến chuyện gì.

Nhìn thấy mấy đến, cô mới thu hồi ánh mắt, nở một nụ còn khó coi hơn cả .

“Ngồi !”

Mọi ngờ, khi trải qua chuyện , Khâu Vân Vân hề gào cuồng loạn.

Mèo Dịch Truyện

Cô vẫn bình tĩnh đến lạ, nhưng sự bình tĩnh giống như sự im lặng c.h.ế.t cơn giông bão.

Chỉ là nhiệm vụ bây giờ vẫn điều tra cho rõ ràng vụ án , cũng là để cho một câu trả lời thỏa đáng.

“Vậy, bạn học Khâu, bây giờ chúng thể bắt đầu ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-593.html.]

Khâu Vân Vân khẽ gật đầu. 8f208c

“Vậy thì tiên mời bạn học Khâu trả lời chúng , đêm đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Vì ngoài?”

“Đêm đó, Ngô Tố Vi gọi ngoài. Trước đó cô trộm tiền và chiếc đồng hồ của , cô sẽ trả bộ đó cho , nhưng đến một nơi để lấy.”

“Trước đó chúng điều tra, nhưng bạn học Ngô Tố Vi thừa nhận chuyện gọi cô ngoài.”

Khâu Vân Vân đột nhiên khẩy một tiếng đầy châm chọc, : “ , cô dám thừa nhận chứ? Cô và cả kẻ si tình cô lừa đến chỗ đó…” Sau khi đến đây, vốn đang bình tĩnh, gương mặt Khâu Vân Vân chợt trở nên dữ tợn.

Lại như nhớ về cái ngày chẳng lành . Cái ngày cô xô ngã, bất lực cầu xin sự tha thứ ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ của Ngô Tố Vi, còn gã đàn ông cạnh ả chứng kiến nữa chứ. Chứng kiến cô mấy kẻ ức hiếp, mảy may thấy sự van xin của cô, sự bất lực đến tột cùng. Cô cứ thế mà tự lấy chính ... Thậm chí kẻ còn mấy quá đỗi nhân từ với cô.

Đã bao đêm, Khâu Vân Vân giật tỉnh giấc, một khắc nào cảm thấy những bàn tay ghê tởm vẫn còn vương vấn da thịt, cảm giác buồn nôn cứ thế trào lên. Vô , cô nghĩ để bản c.h.ế.t quách cho xong. Cô sống còn ý nghĩa gì nữa đây? Thế nên cô chẳng còn tỉnh , cứ nghĩ đến việc cứ thế mà c.h.ế.t , rời khỏi cái thế giới cũng coi như giữ chút thể diện cuối cùng cho bản .

Thế nhưng bỗng nhiên một hỏi cô: "Cô cam tâm ? Cam tâm kẻ tổn thương cứ thế mà sống sờ sờ đó, còn bản thì đến cả dũng khí ngẩng đầu mặt trời cũng ?" Cô chỉ thấy sống đời là một sai lầm. vì lẽ gì chứ? Cô chỉ học hành cho tấm món thôi, như thế thì cô sai ở ? Phải chăng là khi mất cái đồng hồ thì giữ im lặng? Phải nhẫn nhịn cái nỗi uất ức ? Hay là nên kết bạn giao lưu?

Chẳng lúc nào Khâu Vân Vân tự vấn bản , rằng liệu sai ? Chỉ là giờ khắc , cô chợt nhận chẳng hề sai. Vậy tại gánh tội khác? Sao dậy, khiến những kẻ hãm hại chịu lấy quả báo thích đáng?

“Chính là ả ! Ngày đó, chúng giằng co, cổ ả thương, một vết thương lớn, giờ chắc vẫn còn in hằn cổ ả đấy! Nếu bên nào cũng khăng khăng đúng, hãy lập tức đưa ả đến đây đối chất với !”

Người thể thấy rõ sự điên cuồng trong ánh mắt Khâu Vân Vân.

Loading...