Giáo sư Dương đón lấy phong thư, đôi tay run run mở phong bao bên ngoài. Vừa thấy nét chữ quen bên trong, hai mắt ông bắt đầu rưng rưng. Tuy , ông vẫn cố chớp mắt, cẩn thận từng câu từng chữ trong bức thư.
Trong lúc , ông còn lén dùng tay lau mấy giọt lệ. Chờ đến khi xem xong, ông mới khẽ khàng giọng : “Lão Chu thật là, bao nhiêu năm mà vẫn cái tính nết đó!”
Dù lời vẻ trách móc, nhưng Cố Tri Ý vẫn sự hoài niệm sâu sắc trong đó.
“Ông còn dặn dò gì nữa ?” Giáo sư Dương cảm giác còn điều gì đó .
Cố Tri Ý gật đầu lia lịa: “Chú Chu còn bảo bây giờ sức khỏe chú ngày càng khấm khá , chờ đến khi thời gian rảnh rỗi thì chú sẽ tới Kinh Đô ăn cùng thầy vài ba bữa.”
Cố Tri Ý bắt chước giọng điệu của chú Chu Khang Đức lúc , khiến giáo sư Dương bật ha hả: “Được , thầy sẽ ở đây mà đợi ông .” Nói xong, ông cẩn thận gấp lá thư đặt trong túi áo của chiếc áo Tôn Trung Sơn đang mặc.
“Thôi , thầy xin phép về đây. Em nhớ chăm chỉ học tập đấy nhé, thầy hai ba bữa em ngoài một đấy.” Trước khi , giáo sư Dương vẫn quên dặn dò Cố Tri Ý.
“Dạ , em ạ, để em tiễn thầy.” Sau khi đưa thư cho giáo sư Dương, Cố Tri Ý cũng coi như hiểu đôi phần về mối thâm tình giữa hai ông.
Nửa tháng , Lâm Quân Trạch xuống tàu tới Kinh Đô, lập tức tìm tới trường học nơi Cố Tri Ý đang theo học.
Người bảo vệ ngoài cổng trường thấy tới là một lính trong bộ quân phục chỉnh tề thì vội tiến lên, dùng giọng niềm nở hỏi: “Vị đồng chí , xin hỏi đồng chí tìm ai ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-516.html.]
“Chào đồng chí, tới đây để tìm vợ . Cô là sinh viên năm nhất mới nhập trường, tên là Cố Tri Ý. Anh thể phiền lòng thông báo giúp một tiếng ?” 8f208c
“Cố Tri Ý ? Được thôi, đồng chí đợi giây lát nhé.” Nói xong, liền bước tới phòng thông báo, cầm micro lên loa phát thanh: “Bạn học Cố Tri Ý, sinh viên năm nhất! Bạn học Cố Tri Ý, sinh viên năm nhất! Phòng bảo vệ tìm, phòng bảo vệ tìm! Nếu thông báo, xin mời bạn học mau chóng đây.”
Vừa thấy thông báo, Cố Tri Ý đoán ngay là Lâm Quân Trạch tới. Cô nhanh chóng xin phép thầy cô vội vã chạy cổng trường. Bởi , đều thấy Cố Tri Ý vội vàng như ai đó rượt đuổi, chạy nhanh đến mức chỉ thấy loáng một cái còn thấy bóng dáng .
Mèo Dịch Truyện
Chờ đến khi Cố Tri Ý chạy tới cổng trường, cô thấy bên cạnh Lâm Quân Trạch là ba cái đầu nhỏ xíu, tất cả đều đang ở đó chờ cô. Trong khoảnh khắc , cô diễn tả nổi cảm xúc của , cảm thấy nước mắt suýt nữa thì kìm mà trào . Thế nhưng cuối cùng cô vẫn kìm , nhanh chóng tiến gần.
Ba em cũng thấy đang chạy từ bên trong nên vội buông tay bố Lâm Quân Trạch chạy về phía Cố Tri Ý. Ba đứa nhỏ đồng thanh reo lên: “Mẹ ơi! Mẹ!”
Ba đứa nhỏ đồng loạt chạy ùa lòng Cố Tri Ý, cô vui vẻ ôm chầm lấy các con: “Ai da, mấy đứa nhớ nào?”
“Nhớ ạ, nhớ nhiều lắm! Nhớ vô cùng!” Đại Bảo và Nhị Bảo đồng thanh đáp.
“Nhớ.” Riêng Tam Bảo thì chỉ lí nhí một tiếng.
Sau khi hôn lên má mỗi đứa một cái, Cố Tri Ý mới thấy Lâm Quân Trạch đang phía , cô với vẻ mặt hờn dỗi. Vừa bắt gặp ánh mắt , hiểu mặt cô tự dưng đỏ bừng. “Khụ khụ, thôi, dẫn các con tới xem nhà thuê.” Nói xong, cô liền kéo ba em cùng .
Lâm Quân Trạch phía , một tay xách hành lý, chỉ thở dài thườn thượt: “......” Cảm giác như chỉ là một phu khuân vác .
Dọc đường , Cố Tri Ý đều tỷ mẩn trò chuyện, hỏi han ba đứa nhỏ. Chờ đến khi tới căn nhà thuê và đóng cửa , Lâm Quân Trạch mới thở dài vẻ hờn dỗi: “Vợ ơi, chẳng lẽ em nhớ ? Em nhớ em đến phát điên lên !”