Trước Cố Tử Ý chính là kiểu vắt chày nước, thứ gì cũng bo bo giữ cho riêng , từ bao giờ hào phóng như ? Lần chẳng mưu cầu điều gì đây, cho nên mới hào phóng như thế.
Người nhà họ Lâm đều tự cho rằng hiểu quá rõ con Cố Tử Ý, tuy nhiên suy cho cùng cũng chẳng ở chung một nhà. Biết đấy, cô con dâu nhà lão tứ đột nhiên điều thì ?
Không thể , cả nhà họ Lâm đều tự tưởng tượng thật sự tự "rửa trắng" cho Cố Tử Ý. Nếu Cố Tử Ý suy nghĩ của họ, đoán chừng sặc sụa đến choáng váng.
Điều chẳng lẽ đều dựa suy đoán tự nghĩ cả ?
Mèo Dịch Truyện
Vợ của lão nhị, Lý Hồng Hà, là tinh ý, điều. Cô Cố Tử Ý liền mỉm , vội vàng bước tới, nhận lấy cái bát trong tay Cố Tử Ý, còn ân cần mời Cố Tử Ý cùng hai đứa nhỏ nhà chơi.
Bước qua bậu cửa, nhà họ Lâm cũng kê bàn cơm giữa sân, tất cả trong nhà đều vây xung quanh bàn ăn. Mấy đứa bé thấy Cố Tử Ý bước đến cũng lễ phép đồng loạt cất tiếng chào: “Chào thím Tư ạ!”
Chỉ con gái út nhà họ Lâm, Lâm Hiểu Lan, công khai mặt vui, còn dùng giọng điệu chua ngoa : “Ồ, cơn gió nào thổi chị dâu Tư của đến đây thế !”
Cố Tử Ý cô gái chừng hai mươi tuổi mặt , mặt cô lộ rõ vẻ khó chịu và ghét bỏ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-35.html.]
Tuy Cố Tử Ý chẳng chấp nhặt với đám trẻ con, nhưng cũng ý định để khác gì thì . Dù thì đó cũng hợp mắt , lúc mà đột nhiên tình trò chuyện, mới là chuyện lạ đời.
Vì Cố Tử Ý cũng chẳng kiêng nể gì mà Lâm Hiểu Lan, khẽ hừ một tiếng: “ đến tìm cha , liên quan gì đến cô? Em chồng mà xen chuyện nhà nhiều quá !”
Lâm Hiểu Lan Cố Tử Ý chọc trúng tim đen, lập tức lời chẳng còn chừng mực: “Đây là nhà của , cho phép chị bén mảng tới!” Cha Lâm đến từ phía thấy con gái út nhà lời , liền lớn tiếng quát: “Lâm Hiểu Lan, con chuyện với chị dâu thế ? Xin chị dâu ngay!”
Lâm Hiểu Lan thấy lời của cha Lâm đều mang theo ý bảo vệ chị dâu , thì tức giận đến dậm chân thùm thụp: “Ai xin thì cứ tự mà xin . Hừ!” Nói xong cũng chẳng buồn bận tâm đến sắc mặt cha Lâm đang đen như đ.í.t nồi, cứ thế mà vùng vằng bỏ trong phòng.
Mẹ Lâm thấy cũng thở dài bất lực: “Cái con bé , chẳng hiểu chuyện gì cả thế .”
"Đây còn do mà đấy ?" Trong lòng lẳng lặng thêm một câu, nhưng ai nấy đều ngậm tăm chẳng dám ho he lời nào.
Ngược Cố Tử Ý cũng chẳng bận tâm gì, trong mắt cô, Lâm Hiểu Lan cũng chỉ là một đứa trẻ con lớn, mà chấp nhặt với nó? Cô với Lâm dịu giọng : “Mẹ, ạ! Hiểu Lan cũng còn bé dại, lớn lên chút nữa sẽ tự khắc hiểu chuyện mà!”
Mẹ Lâm ngờ Cố Tử Ý sẽ những lời , bà phấn khởi tươi, vội vàng mời Cố Tử Ý qua lên ghế. Cố Tử Ý cũng chẳng khách khí, cô dắt Đại Bảo và Nhị Bảo, kéo ghế sang một bên xuống, tiện thể nhường chỗ cho những khác trong nhà họ Lâm.
“Vợ lão tứ , xa như gì? Lại đây dùng chút cơm nước cho ấm bụng!”