Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai em Đại Bảo và Nhị Bảo đều còn hoảng hốt, thể cảm giác như sáng sớm tàu hỏa đường dài . Vừa bọn họ cũng tự tai thấy đúng là con ruột của cha , chẳng nghi ngờ gì nữa. Nhìn dáng vẻ vác d.a.o tuy chút sợ hãi nhưng hình ảnh trong mắt chúng bỗng chốc trở nên vĩ đại, còn hơn cả cha nữa là!
Sau khi tạm biệt trưởng thôn, gia đình Cố Tri Ý để ý tới những lời xì xào bàn tán xung quanh mà cùng về nhà.
Chuyện xảy cũng thể gián tiếp chứng minh rằng cô và Vương Dương chẳng quan hệ mờ ám nào. Còn về hai kẻ vu oan hại , cô dám chắc rằng bọn họ sẽ chỉ yên ắng một thời gian ngắn đóng đấy mà thôi. Đến lúc đó cô sẽ giăng bẫy chờ họ tự chui .
Hai em kinh sợ nên khi về đến nhà cứ bám riết lấy Cố Tri Ý, cho dù Cố Tri Ý là ruột nên sẽ vứt bỏ hai đứa thì chúng vẫn dính lấy cô, thấy , Cố Tri Ý cũng đành chịu. Sau khi xoa xoa mặt hai nhóc thì cô bèn lấy mấy cuốn sách thiếu nhi mua ở trạm thu mua cho hai đứa tự , còn cô và Lâm Quân Trạch thì vẫn đó chuyên tâm học tập như thường lệ.
Căn nhà nhỏ phút chốc tràn ngập khí vui vẻ, ấm áp. Chỉ là, hai nhóc tì chuyên quậy phá ở đây thì sự ấm áp cũng chẳng giữ lâu là bao.
“Mẹ ơi , chữ là chữ gì ạ?”
“Chữ to đấy.”
“Mẹ ơi, còn chữ thì ạ?”
“Là chữ vương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-thanh-nu-xung-nuoi-con-lam-giau/chuong-155.html.]
Sau đó, căn phòng biến thành lớp học để Cố Tri Ý dạy chữ cho hai đứa nhỏ, việc học của cô coi như đổ bể.
Mèo Dịch Truyện
Mà bên , Lâm Hiểu Lan đang cảm thấy quả là nghĩa khí khi giúp chị dâu. Phì phì, cô nhầm, là cô giúp chị dâu ! Chẳng qua là cô đành lòng thấy hai cháu trai nhỏ bắt nạt mà thôi, dù thế nào cũng đều là nhà họ Lâm của mà! Nói chung là tâm tình của cô đang là , đang tính trấn tìm mấy đứa bạn học cũ để chơi bời.
Trước đây, vì học theo Cố Tri Ý cho bằng chị bằng em nên Lâm Hiểu Lan cũng cố gắng học lên cấp ba. Hiện tại mùa vụ xong xuôi, trong nhà cũng còn việc gì cần đến cô nên cả ngày cô cứ chạy chơi khắp chốn như trẻ con.
Lâm Hiểu Lan mấy bạn học là ở trấn , trong nhà họ đều đang tìm kiếm quen, xem thể kiếm một suất công nhân hợp đồng ở xưởng dệt huyện . Cô cũng dò la xem thể nhờ chút quen nào để nhận nữ công nhân trong xưởng dệt .
Vừa mới tới trấn , cô thấy bạn của là Cổ Bình Bình đang đợi ở đầu đường lớn. Vừa thấy Lâm Hiểu Lan tới, cô lập tức tiến đến bắt lấy tay cô, : “Sao giờ mới mò tới? Mình chờ nãy giờ đấy!”
Lâm Hiểu Lan nãy mắng thím Dương mất chút thời gian nên mới chậm trễ. Cô vội vàng xin bạn: “Thật ngại quá, Bình Bình, nãy chút chuyện nên mới trễ. Giờ chúng nhanh thôi!”
“Đi , bố giờ chỉ còn đúng hai suất thôi đấy! Chúng tới huyện thành nhé. Bạn quen với con trai của chủ nhiệm xưởng dệt, chúng tới thử xem thể nhờ vả đường .”
“Hả? nếu thì sẽ tốn nhiều tiền đúng ?” Lâm Hiểu Lan cũng là kẻ ngây thơ, cô hiểu rõ cái gọi là “ cửa ” thực chất là việc lén lút đưa hối lộ bằng tiền bạc và vật phẩm. Dù điều kiện gia đình cô đến nỗi tệ, nhưng cũng thể nào bỏ bộ tiền bạc của cả nhà chỉ để cô huyện thành công nhân.
“Lo gì chứ, một trai đang công tác trong quân đội ? Đến lúc đó cứ tìm trai mà mượn tiền tạm là !”