[Thập Niên 70]: Tiểu Phúc Bảo Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-12-02 11:08:29
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mãi hai ngày , Trịnh Khê Khê mới dần chấp nhận sự thật rằng sún răng.

 

Hôm diễn đại hội đấu tố, Trịnh Khê Khê đang trong giờ học.

 

Lúc là tiết Ngữ văn của cô giáo Hà Lệnh Mỹ.

 

giảng đến một tình tiết thú vị thì đột nhiên, trường thông báo, rằng công xã đang mở đại hội, thêm cả đại hội đấu tố, yêu cầu các em học sinh đến tham quan.

 

Cô giáo Hà Lệnh Mỹ bèn dẫn cả lớp cùng đến khu đất trống văn phòng công xã.

 

Khi các học sinh đến nơi, lớn mặt đông đủ. Họ ngay ngắn sân, ngại nền đất lạnh buốt, một tấm gương sáng cho đám học trò.

 

Ngoài còn một vài chị học sinh cấp hai cũng đến.

 

Nhìn những chị cao lớn , Trịnh Khê Khê khẽ hỏi Đỗ Phỉ Phỉ: “Sao ít thế?” Cô bé quanh một vòng, thấy học sinh tiểu học đông hơn hẳn: “Nhiều học cấp hai hả chị?”

 

Đỗ Phỉ Phỉ đang thấp thỏm mong chờ đại hội đấu tố sắp diễn , lòng phấn khích thôi, bèn đáp bừa: “Cấp hai học cũng mà. cha chị bảo, chỉ cần mù chữ là , học nhiều quá cũng chẳng để gì, muộn thì công điểm kiếm còn ít hơn nhà .”

 

Trịnh Khê Khê mà hiểu lơ mơ.

 

Cô bé nhớ Nhạc Thanh Văn từng , học càng nhiều càng .

 

Giờ Đỗ Phỉ Phỉ bảo cần học nhiều…

 

Thôi kệ.

 

Cô bé nghĩ nhiều nữa, cứ lời Nhạc Thanh Văn là .

 

chắc chắn lý của .

 

Hai cô bé dứt lời thì thấy xã trưởng công xã Tỉnh Vàng, Triệu Minh, bước lên bục chủ tịch.

 

Xung quanh lập tức im phăng phắc.

 

Mọi đều hướng mắt về phía bục chủ tịch, lặng lẽ chờ xã trưởng phát biểu.

 

Triệu Minh ăn mặc giản dị, ánh mắt kiên định. Ông đưa mắt khắp bốn phía, những dân xung quanh, đau đớn cất lời: “Công xã chúng từ đến nay luôn là đại diện cho sự cần cù, chịu khó, luôn là công xã tiên tiến của huyện. Đây là điều chúng vô cùng tự hào!”

 

Lúc , cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

 

Thế nhưng Triệu Minh chuyển giọng, tiếp: “! Dù cho môi trường của chúng như , dù cho đại đa chúng đang cùng tiến về phía , vẫn thể dẫn dắt tư tưởng của một vài kẻ con đường đúng đắn. Mục đích của đại hội là để tìm những con sâu rầu nồi canh, vạch mặt lũ sâu mọt trong công xã, phơi bày bộ mặt thật của chúng thể , để các xã viên thấy rõ, rốt cuộc là kẻ nào lười biếng, gian manh, ăn cơm của nhà nước mà chịu gì, đẩy hết việc nặng việc bẩn cho khác, còn thì giả bệnh giường, chẳng khác nào tiểu thư nhà địa chủ, chỉ ăn ! Lười biếng thành tính, đáng để đời phỉ nhổ!”

 

Trong cảnh , sự nhiệt tình của bỗng chốc biến thành phẫn nộ, tất cả đều hô vang, đòi kẻ lười biếng mau cút đây để xem thử, rốt cuộc là kẻ nào thể chuyện suy đồi đạo đức đến thế.

 

Dưới hàng trăm con mắt đổ dồn.

 

Trịnh Tam Hồ giải lên.

 

Cùng giải lên với cô còn mấy gã lười nổi tiếng trong công xã. Bọn họ thường ngày chỉ ham ăn biếng , những lao động cần cù trong công xã chịu đựng hết nổi từ lâu, nên khi thấy những kẻ xuất hiện, ai nấy đều hoan hô ngớt.

 

Thế nhưng sự xuất hiện của Trịnh Tam Hồ khiến xung quanh chợt im lặng trong giây lát.

 

Triệu Minh bèn kể sơ qua chuyện của cô cho các xã viên , : “Chuyện của Trịnh Tam Hồ lãnh đạo huyện hết sức coi trọng. Một đồng chí chỉ mới bắt đầu tìm cách để lười biếng, thực sự ngược với tinh thần tập thể của công xã chúng …”

 

Ông còn xong, các xã viên xung quanh lập tức kích động:

 

“Cái gì? Lại việc ư!”

 

“Con nhà chúng còn gầy hơn, yếu hơn nó mà còn việc, mang vinh quang về cho gia đình, cho công xã. Còn nó thì , !”

 

“Lười quá thể! Ở công xã , từng thấy nữ đồng chí nào lười như !”

 

là mất mặt, nữ đồng chí ở công xã chúng ai cũng tích cực, nỗ lực, cuối cùng một kẻ mất mặt chị em phụ nữ chúng !”

 

Các xã viên vô cùng căm phẫn.

 

Mấy bà thím vạm vỡ xắn tay áo, định xông lên dạy dỗ cho đứa con gái chí tiến thủ một bài học.

 

Lúc , một phụ nữ hét lên “Con ơi là con ơi”, lao lên che cho Trịnh Tam Hồ.

 

Rõ ràng là của Trịnh Tam Hồ, Vương Thủ Bình.

 

Vốn dĩ ý của Triệu Minh là chỉ cần kéo phụ nữ xuống là .

 

Ông hiểu, ai mà xót con.

 

Trịnh Tam Hồ thể dạy dỗ, bắt buộc trừng phạt, nên nhất là kéo xuống.

 

Nào ngờ nhận , bèn la lên: “Đây là Vương Thủ Bình ? Mẹ của Trịnh Tam Hồ!”

 

“Trời đất ơi! Là Vương Thủ Bình chăm sóc chồng, đòi ở riêng đó hả?”

 

đúng, chính là bà , lúc riêng còn quên đòi thêm đồ của chồng! là đồ lương tâm!”

 

“... Thì Trịnh Tam Hồ là con gái bà . Mẹ nào con nấy, chẳng gì lạ cả!”

 

Những lời thốt , như bừng tỉnh, bỗng dưng “hiểu” tại Trịnh Tam Hồ như .

 

dạy dỗ một cũng là dạy dỗ.

 

Hai cũng là dạy dỗ.

 

Người bất hiếu và đứa con gái vô tích sự , xử chung một lượt luôn!

 

Hiện trường lập tức náo nhiệt hẳn lên.

 

Kẻ thì dùng lời phỉ báng, thì dùng hành động dạy dỗ. Ai nấy đều bận rộn, cùng “giáo dục” hai con nhà .

 

Trịnh Tam Hồ gào t.h.ả.m thiết.

 

Vương Thủ Bình còn t.h.ả.m hơn cả cô .

 

Tiếng của hai xuyên qua những lời lên án của đám đông, vang ngoài, trong phút chốc, khí trở nên sôi sục đến cực điểm.

 

·

 

Trịnh Khê Khê nhỏ dáng thấp, căn bản thấy bên đó xảy chuyện gì, chỉ tiếng trời dậy đất của nhị bá mẫu và tam tỷ.

 

Cô bé nhón chân cũng thể xuyên qua những lớn phía , đành sang hỏi Đỗ Phỉ Phỉ: “Họ ?”

 

“Còn nữa,” Đỗ Phỉ Phỉ hờ hững đáp: “Làm sai thì chịu phạt thôi.”

 

Lời quả lý. Trịnh Khê Khê gật đầu, để ý đến bên đó nữa.

 

Đại hội đấu tố kéo dài lắm.

 

thì đại đa dân ở công xã Tỉnh Vàng đều chăm chỉ thật thà, chỉ một vài kẻ lười biếng ảnh hưởng đến danh tiếng của công xã. Trừng trị những tốn nhiều thời gian, mười mấy hai mươi phút là xong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/chuong-43.html.]

Học sinh tiểu học cô giáo dẫn về lớp tiếp tục học bài.

 

Đối với trẻ con, việc học vẫn là quan trọng nhất, những chuyện khác đều do lớn lo. Chúng nó hóng chuyện thì , chứ tuyệt đối xen .

 

Sau đại hội đấu tố, danh tiếng của nhị phòng nhà họ Trịnh xem như sụp đổ. Đi đường, hễ trong công xã bắt gặp là y như rằng họ chỉ trỏ lưng, phỉ báng thương tiếc.

 

Bên , nhà chính và đại phòng ngày ngày rộn rã tiếng , náo nhiệt bao.

 

Bên , nhị phòng ngày một lạnh lẽo, thỉnh thoảng tiếng thì cãi vã cũng là tranh chấp, khói lửa mịt mù.

 

Hôm là một ngày trời.

 

Trịnh Khê Khê từ sáng sớm đeo cặp sách định học.

 

Cô bé đến cổng sân thì thấy Nhạc Thanh Văn đạp xe chờ bên đường, đang định bước tới. bất ngờ , cánh cổng nhị phòng bên cạnh cũng đang từ từ mở .

 

Trịnh Khê Khê bèn chờ một lát.

 

Vài giây , một bóng nhỏ bé, ủ rũ bước , men theo bức tường bên cạnh, về phía đầu ngõ cách đó xa.

 

Trịnh Khê Khê ngẩn , vội gọi: “Ngũ ca!”

 

Nghe tiếng gọi, bước chân Trịnh Ngũ Ba khựng , đầu khẽ ngoảnh, rõ ràng là cô bé.

 

nhanh, nghĩ đến điều gì, đôi nắm tay siết chặt, nhất quyết ngoái đầu , cứ thế thẳng về phía , cắm đầu chạy biến.

 

Trịnh Khê Khê theo bóng lưng ngũ ca lâu, lâu.

 

Cô bé hiểu tại ngũ ca trở nên cúi đầu rụt rè như . Cũng hiểu tại ngũ ca rõ ràng cao hơn cô bé nhiều, mà trông thấp hơn cả cô.

 

Có lẽ là do ngũ ca cúi đầu quá thấp chăng?

 

đây, ngũ ca rõ ràng là một thiếu niên luôn ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu cơ mà!

 

Mắt Trịnh Khê Khê hoe hoe.

 

Ngay cả khi Nhạc Thanh Văn đến, cô bé cũng chẳng buồn lên xe đến trường, mà chạy bình bịch về nhà chính, đẩy cửa hỏi ngay: “Bà nội! Ngũ ca thể ở với chúng ạ?”

 

Trong mắt cô bé, ngũ ca thuộc về nhị phòng.

 

Nơi đó cũng hợp với ngũ ca.

 

thế nào để ngũ ca thoát khỏi nơi đó đây?

 

Đây là điều mà cô bé nhỏ xíu thể nghĩ , cũng thể .

 

Chỉ đành cầu cứu lớn.

 

Quách Thúy Lan đang ở trong phòng lấy quần áo cũ định vá , cháu gái đột ngột hỏi thì đặt đồ trong tay xuống: “Chuyện chúng nhỉ? Phải để cha cần nó nữa thì chúng mới nhận nó về . Sao hỏi ?”

 

Trịnh Khê Khê: “Cháu thấy ngũ ca bây giờ sống vui vẻ.”

 

Quách Thúy Lan: “Thế cũng đành chịu thôi. Nó dù cũng là con của cha nó, bà bà nội cũng thể giành nó từ tay họ .”

 

Lời lý, Trịnh Khê Khê nhất thời thể phản bác: “…À, cháu ạ. Cháu cảm ơn bà!”

 

Nói xong cô bé tất tả chạy khỏi phòng, khỏi cổng sân, tìm đến chỗ Nhạc Thanh Văn, hình nhỏ nhắn xoay một cái leo lên xe.

 

Trên đường , Trịnh Khê Khê cứ đăm chiêu suy nghĩ về chuyện .

 

Nhạc Thanh Văn thấy cô bé mặt mày ủ rũ, trông khá buồn , nhịn bèn trêu: “Nhìn cái miệng em bĩu kìa, sắp vểnh lên tận trời . Sao thế? Ai chọc em giận ?”

 

Trịnh Khê Khê bực bội liếc Nhạc Thanh Văn một cái, rầu rĩ kể chuyện sáng nay.

 

Cô bé chỉ là thuận miệng thôi.

 

chuyện lớn còn giải quyết , Nhạc Thanh Văn chắc cách.

 

Nhạc Thanh Văn giỏi đến mấy thì cũng vẫn là một đứa trẻ.

 

Ai ngờ khi cô bé kể, Nhạc Thanh Văn nhẹ nhõm: “Ồ, thì là chuyện .”

 

Mắt Trịnh Khê Khê sáng lên: “Anh cách ?”

 

“Có chứ.” Nhạc Thanh Văn : “Bà nội em cũng đó, cứ cho cha nhận nữa là . Vậy thì tìm cách khiến họ ghét , để qua bên nhà em là xong.”

 

Nói đến đây, Nhạc Thanh Văn chợt nhớ một chuyện, quên dặn dò: “Nếu nhà em thật sự nhận nuôi , thì thủ tục hợp pháp. Nếu , hộ khẩu của vẫn theo cha , vẫn là của bên đó.”

 

Trịnh Khê Khê bỗng nảy một ý: “Để theo cha em!”

 

Cha Trịnh Khê Khê chỉ cô bé là con gái.

 

Thêm ngũ ca cũng .

 

Hơn nữa, cô bé nhớ bà nội và đại bá từng nhiều , ngũ ca là do cô bé và đại bá mẫu nuôi lớn, tình cảm với hai họ vô cùng .

 

“Cha em e là .” Nhạc Thanh Văn trầm ngâm: “Loại thủ tục , trong quá trình thì tên mặt ít nhất một . Cha em về ?”

 

Nghe , Trịnh Khê Khê xịu mặt.

 

Nếu chính chủ , ngũ ca thể về nhà cô bé . Cha cô bé bộ đội vẫn về, mà cũng khi nào mới về.

 

Nếu ngũ ca thoát khỏi bể khổ, chỉ thể trông cậy nhà đại bá.

 

Chỉ đại bá và đại bá mẫu chịu nhận nuôi ngũ ca .

 

Chuyện về nhà suy nghĩ kỹ .

 

“Nếu nhà em quyết định xong thì với một tiếng.” Nhạc Thanh Văn thấy dáng vẻ trầm tư của cô bé thú vị, nỡ để cô bé tiếp tục phiền não vì chuyện , bèn : “Nếu cần thủ tục gì, sẽ giúp, chắc sẽ nhanh hơn một chút.”

 

Trịnh Khê Khê ngạc nhiên: “Anh còn bản lĩnh nữa ?”

 

Lúc , cái đầu nhỏ của cô bé ngẩng cao, để Nhạc Thanh Văn thấy rõ vẻ mặt của cô.

 

Thấy trong mắt cô nhóc là sự nghi ngờ và thể tin nổi, Nhạc Thanh Văn chút dở dở : “Sao nào? Trong lòng em, vô dụng, chẳng gì hết ?”

 

Trịnh Khê Khê vội : “Không , .”

 

ánh mắt như .

 

Nhạc Thanh Văn cô bé chọc cho ngứa cả răng, ý chí chiến đấu lập tức bùng lên: “Chuyện cứ giao cho , sẽ lo từ đầu đến cuối cho em.”

 

Trịnh Khê Khê: “…Hả?”

 

Nhạc Thanh Văn nghiến răng ken két: “Tan học sẽ về nhà cùng em. Chuyện gặp bác trai bác gái em cứ để , để dò hỏi ý tứ của họ. Nếu hai họ đồng ý, những việc đó sẽ giúp nhà em lo liệu.”

 

Anh cảm thấy nhất định thể hiện bản lĩnh thực sự cho cô nhóc thấy.

 

Để khỏi cô nhóc xem thường nữa.

Loading...