"Vị bác , cháu nhớ bác."
Lời của Tô Cẩn khiến Ngô Ma chôn chân tại chỗ, cô với vẻ khó tin.
Cũng khiến bầu khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt vô cùng.
"Tiểu thư, là Ngô Ma đây! Ngô Ma luôn chăm sóc cô mà, cô thể nhớ chứ?"
Sau khi hồn, Ngô Ma luống cuống, còn kích động hơn lúc .
Tô Cẩn chỉ thể âm thầm trong lòng một câu "Xin ", tiếp tục khẳng định: "Cháu mất trí nhớ, quên nhiều chuyện ."
Câu của cô rõ ràng là cho Tiêu Vân Phong .
Quả nhiên, khuôn mặt một gợn sóng của Tiêu Vân Phong cuối cùng cũng hiện lên một tia rung động nhỏ.
Ngô Ma kinh ngạc đến mức thốt nên lời, "Chuyện ... chuyện ..."
Bà tin nhưng , chỉ thể về phía Tiêu Vân Phong.
Tiêu Vân Phong dậy từ ghế sofa, "Ngô Ma, bà chuẩn bữa trưa ."
Bây giờ là hai giờ chiều, nhưng điều đó quan trọng.
Ngô Ma hiểu ý ông, dù còn nhiều điều với Tô Cẩn nhưng bà vẫn lau nước mắt và về phía nhà bếp.
Trong phòng khách chỉ còn Tô Cẩn và Tiêu Vân Phong, Tô Cẩn cảm nhận một áp lực vô cùng lớn.
"Lại đây." Tiêu Vân Phong hiệu.
Tô Cẩn nguyên tại chỗ, nhúc nhích.
Tiêu Vân Phong: "Đừng để nhắc thứ hai."
Tô Cẩn mím chặt môi, gắng gượng bước tới.
Dù là , bây giờ, cô vẫn dám trái lời đàn ông đáng sợ .
"Ngồi xuống." Khi chuyện, đôi mắt của Tiêu Vân Phong luôn dõi theo cô.
Và ánh mắt sắc bén của dường như thể xuyên thấu tâm can khác, nên ít thể dối mặt .
Tô Cẩn ngoan ngoãn xuống.
"Em em mất trí nhớ?" Tiêu Vân Phong bao giờ chuyện vòng vo, luôn luôn thẳng vấn đề.
Tô Cẩn gật đầu, "Vâng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-97-hom-nay-tam-thoi-tha-cho-em.html.]
"Mất trí nhớ khi nào? Và như thế nào?" Giọng của Tiêu Vân Phong vẻ còn âm trầm hơn bình thường.
Tô Cẩn trả lời: "Ba năm rưỡi gặp một tai nạn, khi tỉnh dậy thì nhớ gì nữa."
Trong những chuyện như thế , cô dám dối, bởi Tiêu Vân Phong thể dễ dàng điều tra rõ ràng chỉ trong nháy mắt.
Tiêu Vân Phong chỉ nhướng mày, chỉ thôi.
"Vậy em trở về Bắc Kinh bằng cách nào?"
Tô Cẩn: "Ngồi xe về."
Câu trả lời của cô rõ ràng là đang tự tìm đường c.h.ế.t.
cô chỉ mong thể chọc tức đàn ông , để đừng quản chuyện của cô nữa.
Theo lời của cô, căn phòng khách chìm sự tĩnh lặng như c.h.ế.t.
Tô Cẩn chuẩn tinh thần cho tình huống nhất.
Tiêu Vân Phong lạnh lùng : "Bỏ nhà trốn vinh quang ?"
"Em nghĩ , nhưng em thực sự mất trí nhớ, dù về cũng thể." Tô Cẩn với thái độ khá lý.
lúc cô nghĩ rằng Tiêu Vân Phong sẽ tiếp tục chất vấn, thì đột nhiên kết thúc cuộc trò chuyện giữa họ.
Vân Vũ
"Hôm nay tạm thời tha cho em. Để Ngô Ma dẫn em tắm nước nóng, ăn cơm."
"..."
Tô Cẩn ngây , trong phút chốc kịp phản ứng.
Khi nào trở nên dễ chuyện như ?
Hơn nữa, cũng hỏi cô, mấy năm nay ở nơi nào, sống ? Càng hỏi cô, mất trí nhớ thì tại ở cùng Quản An và những ?
Không bình thường.
Điều thật bình thường chút nào.
Tiêu Vân Phong gọi Ngô Ma trở , thẳng tiến rời khỏi phòng khách.
"Tiểu thư, để dẫn cô về phòng."
Mãi đến khi giọng quan tâm của Ngô Ma vang lên bên cạnh, Tô Cẩn mới miễn cưỡng lấy dòng suy nghĩ bình thường.