Ba đôi mắt cùng lúc đổ dồn về Tô Cẩn, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ còn thấy tiếng thở.
Một giây.
Mười giây.
Hai mươi giây.
"Haiz."
Tô Cẩn thở dài trong lòng, rốt cuộc vẫn thể thoát .
"Mấy chẳng là đồ ngốc ? Vừa đám dân làng đông như thế, các còn cứng rắn với họ."
Quản An phản ứng nhanh nhất, mắt lập tức sáng rực lên.
"Chị Cẩn, rốt cuộc chị chịu nhận bọn em !"
Tiền Vĩ và Ngô Mãnh, đứa nào cũng hưng phấn hơn đứa nào.
Ngô Mãnh trực tiếp phắt dậy khỏi ghế, nhưng quên mất đang ở trong xe, "bịch" một tiếng đầu đập nóc xe, đau đến nỗi nhăn nhó.
Tiền Vĩ ôm chầm lấy Tô Cẩn, kể lể, nước mắt nước mũi giàn giụa, "Chị Cẩn, chị bọn em tìm chị bao lâu ? Sao chị là ? Hu hu…"
Điều khiến Quản An và Ngô Mãnh phía ghen tỵ đến phát điên, dù cũng tâm sự của bọn họ.
Tô Cẩn trở nên ôn hòa, rằng sự của năm đó, đúng là thiếu bọn họ một lời giải thích.
"Đừng nữa, lớn đầu còn gì, khó coi c.h.ế.t ."
Cô cố tỏ bình tĩnh , nhưng cảm giác họ ở bên cạnh thật sự quá .
Gần bốn năm trời, giữa bọn họ dường như chẳng gì đổi.
Thằng bé béo những dừng , ngược còn càng thêm ủy khuất, càng thêm thương tâm.
Tô Cẩn còn cách nào khác, đành dỗ dành bằng những lời lẽ ngọt ngào.
Quản An và Ngô Mãnh ước gì Tiền Vĩ chính là bản , đột nhiên cũng một trận cho thỏa.
"Đầu tiên lái xe về thành phố , tính tiếp." Tô Cẩn dỗ dành cảm xúc của Tiền Vĩ, với Ngô Mãnh.
Chốn hoang dã ngoại ô đúng thực là nơi để chuyện, vạn nhất lũ dân làng đuổi theo thì cũng phiền phức.
Vài giây , chiếc xe một nữa lao con đường chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-70-ly-do-lam-nhu-vay.html.]
Kinh thành, Đông Lai Thuận.
"Lấy hai cân thịt cừu xắt lát, hai cân thịt bò xắt lát, các loại thịt khác và rau củ, cứ thế mà lên. Còn bánh đường đỏ của các , cho một phần!"
Trong phòng riêng, Quản An gọi món, cũng quên món bánh đường đỏ mà Tô Cẩn thích nhất.
Chiếc nồi đồng bàn nghi ngút khói, khiến cảm thấy ấm áp.
Đây là nơi bọn họ thường thích tụ tập nhất, nhưng kể từ khi Tô Cẩn , mỗi ba họ đến đây đều cảm thấy buồn bã vô cùng.
Bây giờ rốt cuộc đoàn tụ .
Tô Cẩn quan sát môi trường xung quanh trong phòng riêng, khác gì mấy so với khi cô rời .
"Việc kinh doanh ở đây vẫn náo nhiệt như xưa."
Mặc dù thời gian bọn họ đến là giờ ăn chính thức, nhưng sảnh lớn bên ngoài chật kín khách.
Vân Vũ
Mà cảnh tượng nhộn nhịp như , đừng là ở thôn Đại Lưu Thụ, ngay cả ở huyện thành cũng cực kỳ hiếm thấy.
Tô Cẩn, trải qua gần bốn năm xuống xã, giờ trở với chốn phồn hoa, trong lòng khó lòng dâng lên một nỗi cảm khái.
"Chị Cẩn, mấy năm nay chị ? Bọn em tìm nhiều nơi, nhưng bất kỳ tin tức gì về chị."
Quản An sốt ruột hỏi.
Tiền Vĩ và Ngô Mãnh cũng trở nên nghiêm túc, vểnh tai lên .
Tô Cẩn thẳng thắn trả lời: "Chị xuống xã , ngay tại thôn Đại Lưu Thụ."
Vì nhận bọn họ , thì cũng cần thiết giấu diếm nữa.
Cả ba đồng thời lộ vẻ mặt sửng sốt, bọn họ nghĩ đến khả năng, nhưng duy chỉ nghĩ rằng cô sẽ lên thôn.
tại chứ?
Tình hình của cô về cơ bản cần như .
"Chị Cẩn, xuống xã vui ?"
Tiền Vĩ thốt một câu đầu cuối như , bởi vì điều duy nhất thể nghĩ đến, lý do duy nhất khiến Tô Cẩn như , cũng chỉ thể là vì vui mà thôi.