“Ban đầu tụi hẹn ước với chị Cẩn , nhất định nên một sự nghiệp lớn. ngờ hơn ba năm , một ngày nọ, chị Cẩn đột nhiên biến mất, dù tụi tìm cách nào cũng thấy.”
Quản An nhớ những chuyện cũ, cho đến cuối cùng, sự trầm trọng và bất an trong lời rõ ràng là phát từ đáy lòng.
Theo lời , trong phòng cũng xuất hiện một sự tĩnh lặng ngắn ngủi.
Tô Cẩn từ đầu đến giờ vẫn ở vị trí cửa, thể thấy đôi mắt đỏ của .
Ha.
Thở dài một tiếng trong lòng.
“Nghe nhiều như , nghĩ lẽ là cô các tìm thấy thôi? Dù cô cũng là trưởng thành , nếu gặp các , trực tiếp liên lạc là . Không liên lạc, chẳng là gặp nữa ?”
Vì , họ thực sự cần thiết vướng bận, tìm kiếm lâu như .
Tâm trạng Quản An đột nhiên kích động, “ tại ? Trước đó rõ ràng vẫn cả, mà cô đột nhiên biến mất như thế, ắt nguyên nhân chứ?”
Sắc mặt Tô Cẩn trầm xuống, nguyên nhân thì quả thật là .
“ là cô , thể .”
“Những năm , chúng tìm nhiều nơi, hễ tin tức về cô , dù xa đến cũng lập tức chạy đến ngay, nhưng nào cũng thất vọng mà trở về. Chúng lo lắng, càng sợ hãi, cô gặp chuyện bất hạnh gì .” Quản An chăm chú mặt cô, sự thật .
lúc tất cả bọn họ nguội lạnh, thất vọng, thì cô xuất hiện, mà vẫn là xuất hiện lành lặn, bình an vô sự.
Điều duy nhất Tô Cẩn thể chỉ là im lặng.
Không bao lâu, Quản An rốt cuộc mới kìm nén những cảm xúc dâng trào trong lòng, sợ rằng cô sẽ tức giận vì thái độ lúc nãy của .
“Xin , thất thố . Có lẽ vì cô quá giống chị Cẩn, nên kích động.”
“Không , tâm trạng của cũng hiểu đại khái. các định khi nào thì để rời ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-64-hoi-phuc-ky-uc.html.]
Tô Cẩn vẫn đổi ý định ban đầu.
Nắm đ.ấ.m Quản An thít chặt, nhưng thái độ mềm mỏng xuống.
“Có lẽ lúc nãy cô đúng, chị Cẩn chúng tìm thấy. Dù tìm thấy, cũng nhận chúng . Nhất định cô khó khăn gì đó thể .”
Tô Cẩn sớm nhận cô, và cô mất trí nhớ. Bây giờ họ đều ngầm hiểu, chỉ xem ai sẽ là nhượng bộ .
Cuối cùng, Quản An hứa: “Cô yên tâm, chúng . Tiền Vĩ liên lạc với bên thôn Đại Liễu Thụ , khi xác định phận của cô, sẽ để cô rời ngay.”
Tô Cẩn đáp một tiếng “Được”, trở về phòng ngủ bên trong.
Quản An vẫn đó chăm chú về hướng cô .
Rốt cuộc là lý do và khó khăn gì, khiến chị Cẩn nhận bọn họ?
Nếu đây thực sự là lựa chọn của chị Cẩn, họ nên tuân theo ý của cô , thả cô thật ?
Khó quá, rốt cuộc quyết định thế nào mới là đúng?
Tô Cẩn trở về giường , cũng trằn trọc khó ngủ.
Vân Vũ
Những chuyện cũ từ từ hiện lên, tâm trí cô kiểm soát mà về quá khứ.
Những ký ức đẽ, vui vẻ, đau khổ, bi thương, tất cả đều càng thêm rõ ràng.
Phải, ký ức mà cô mất trở về.
Ngay trong mấy ngày Chu Hòa Dân bệnh nặng nhập viện, một buổi sáng thức dậy, cô đột nhiên nhớ là ai, đến từ .
Chỉ điều, việc hồi phục trí nhớ , cô hề nhắc với bất kỳ ai.