Trác Lam Vũ đối với ánh mắt của là tự tin.
Chu Chấn Hưng mới 25 tuổi, là đại đội trưởng một đại đội, còn đoàn coi trọng, tương lai về tất nhiên là thể lường hết .
Đây cũng là lý do vì cô buông bỏ nhiều theo đuổi điều kiện hơn như , chỉ riêng đối với là tình một hai.
Chu Chấn Hưng ngờ rằng ngay cả cô cũng chuyện , tâm tình vốn u uất càng thêm một phần âm ảnh.
" là giáo quan của đội hành động."
Trác Lam Vũ ngây , vẻ mặt hiện lên nghi hoặc.
Chu Chấn Hưng tiếp tục : "Trước đây đoàn trưởng đúng là nhắc đến chuyện với , nhưng hiện tại đoàn sắp xếp hơn."
Biểu cảm của Trác Lam Vũ lập tức đông cứng, "Rõ ràng là việc quyết định , đoàn đổi ?"
Vân Vũ
Mặc dù cũng sẽ tình huống như xảy , nhưng tuyệt đối là cực kỳ ít.
Chu Chấn Hưng gật đầu cứng nhắc, "Ừ."
Trác Lam Vũ thậm chí còn tức giận hơn , ngũ quan nhăn thành một đám, âm lượng tăng lên bao nhiêu , "Là ý của đoàn trưởng ? Sao ông thể sáng lệnh chiều đổi ? Lý do đưa cho là gì?"
Chu Chấn Hưng châm biếm kéo khóe miệng, "Mệnh lệnh của đoàn nào cần lý do gì."
"Thế công bằng!" Trác Lam Vũ trong lòng rõ ràng, cơ hội đối với , tuyệt đối là cực kỳ .
Chu Chấn Hưng thấy vẻ sốt ruột của cô, ngược tâm tình thoải mái hơn một chút.
Vẫn còn thật lòng cho .
"Làm cái giáo quan , đều . Hơn nữa sắp sửa đến Tết , trong đại đội còn nhiều công việc bận."
"Chu ca chính là tính khí quá thôi, cơ hội vốn dĩ là thuộc về , tại nhường cho khác?" Trác Lam Vũ tính tình chính là như , nóng nảy, chỉ cần cô cảm thấy việc lý, thì tuyệt đối nhượng bộ.
Chu Chấn Hưng ngược an ủi cô, " tin rằng đoàn trưởng lý do của để như . Thôi, những chuyện vui nữa, đồ ăn nguội hết , ăn nhanh ."
Trác Lam Vũ nhưng còn tâm trạng ăn cơm nữa.
________________________________________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-225-tieu-yeu-dau-dung-la-than-thai-bung-bung.html.]
Hôm .
Tô Cẩn dậy sớm vệ sinh cá nhân xong, đợi cô xuống lầu thì Tiêu Vân Phong ghế sô pha .
"Tiểu thúc, chào buổi sáng ạ!"
Hôm nay là ngày cô đến đơn vị báo cáo, tâm tình tệ nên ngay cả giọng chào hỏi cũng thật nhẹ nhàng.
Tiêu Vân Phong liếc cô một cái.
Tiểu yêu đầu đúng là thần thái bừng bừng.
"Ngô Ma bữa sáng , ăn ."
Tô Cẩn gật đầu, "Dạ."
Khi cô đến phòng ăn, thấy bàn đầy ắp thức ăn, trợn mắt kinh ngạc.
Bánh bao, bánh chẻo, mì, quẩy, trứng gà, trứng vịt, trứng ngỗng, dưa muối, rau xào, bày kín cả một bàn.
"Canh đến đây!" Ngô Ma bưng bát canh còn bốc khói nghi ngút, đặt mặt Tô Cẩn đang sững như trời trồng.
Lúc Tiêu Vân Phong cũng tới.
Tô Cẩn khép miệng , hỏi: "Tiểu thúc, còn khác đến ăn cơm nữa ạ?"
Tiêu Vân Phong cô vẻ mặt kinh ngạc như , , "Tất cả đều là Ngô Ma cho cháu đấy."
"Thế cũng quá khoa trương còn gì?" Tô Cẩn đương nhiên hiểu tấm lòng của Ngô Ma, nhưng đừng là sáng nay, e rằng mấy ngày tới cũng ăn hết .
Giọng của Ngô Ma vang lên bên cạnh, "Không khoa trương . Đây đều là những món cháu thích ăn, đợi đến khi đơn vị sẽ ăn nữa."
Mắt bà sưng húp, rõ ràng là tối qua .
Để bà thất vọng, Tô Cẩn bàn ăn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Trong lúc đó, Tiêu Vân Phong cô vài , rõ ràng là điều , nhưng cuối cùng chỉ một tiếng, trìu mến bất lực.