Sau khi liên lạc qua điện thoại với Chu Chấn Hưng, công an tất thủ tục, với Tô Cẩn: "Bây giờ các bạn thể về , khi bắt giữ Triệu Chí Hổ, chúng sẽ liên lạc với bạn."
Tô Cẩn tiên cảm ơn một tiếng, đó : "Đồng chí công an, bản em cũng định tìm chồng em, khi bắt Triệu Chí Hổ, thể liên lạc với bên chồng em ?"
Công an suy nghĩ một chút, gật đầu, "Mặc dù phiền phức một chút, nhưng cũng ."
Rốt cuộc cũng thể xác định khi nào mới bắt , để Tô Cẩn ở nhà chờ tin tức cũng thực tế lắm.
Trong mắt công an, trong mối quan hệ vợ chồng của họ, Tô Cẩn rõ ràng là phía yếu thế, bây giờ nhanh chóng đến bên chồng, gắng gượng vun đắp tình cảm cũng là điều dễ hiểu.
Nhận câu trả lời khẳng định từ công an, Tô Cẩn yên tâm cùng Vương Bảo Trụ bước khỏi đồn công an.
Bên ngoài, bầu trời tối đen như mực.
"Tô Cẩn, chúng về ." Vương Bảo Trụ chuẩn khởi động máy kéo.
Một ngày hôm nay thực sự quá kinh tâm động phách, giờ phút cũng mệt đói lạnh, chỉ nhanh chóng trở về nhà.
Tô Cẩn nguyên tại chỗ, nhúc nhích. "Chú Vương, cháu về nữa."
Vương Bảo Trụ sửng sốt một cái, chằm chằm cô.
Tô Cẩn giải thích: "Dù cháu cũng huyện lên xe, về thôn ."
Vương Bảo Trụ quan tâm hỏi: " đêm nay cháu tính ?"
"Tìm đại một chỗ nào đó ngủ tạm một đêm thôi. Với , nếu cháu về, chồng cháu chắc chắn sẽ hỏi, đến lúc đó sẽ khó giải thích lắm."
Ý của Tô Cẩn rõ ràng, chính là Lưu Quế Chi chuyện .
Vương Bảo Trụ nhíu chặt mày, "Cháu là nữ, một ban đêm an ."
Vân Vũ
Tô Cẩn vẫn kiên trì, "Không ạ. Cháu sẽ ở quanh khu đồn công an, lẽ tìm nhà ai đó nhờ ngủ nhờ."
"Thực sự vấn đề gì chứ?" Vương Bảo Trụ vẫn yên tâm.
Tô Cẩn khẳng định: "Không ạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-22-su-quan-tam-va-thien-y.html.]
Vương Bảo Trụ thần sắc kiên quyết của cô, là khuyên , đành đồng ý.
"Chú Vương, chuyện hôm nay…"
"Cháu yên tâm, chú sẽ với chồng cháu ."
Ánh mắt Vương Bảo Trụ cô tràn đầy sự trìu mến.
Tô Cẩn: "Cảm ơn chú Vương."
Vương Bảo Trụ cầm lấy tay máy kéo, nghĩ nghĩ ngẩng đầu lên, dặn dò đầy chân tình: "Con bé , đường cẩn thận nhé. Đến nơi , nếu Chu Chấn Hưng mà đối xử với cháu, thì cứ với chồng cháu."
Tô Cẩn gật đầu.
Chẳng mấy chốc, tại chỗ chỉ còn cô.
Đường phố tối đen vắng tanh. Nhiệt độ ban đêm còn thấp hơn cả ban ngày. Mặc dù mặc áo bông quần bông, cô vẫn cảm thấy làn gió lạnh luồn cơ thể.
Cô xách lên gói hành lý duy nhất, bước đồn công an.
Viên công an phụ trách vụ án đang chuẩn ăn chút gì đó, ngẩng đầu lên liền thấy cô trở .
"Còn chuyện gì nữa ?"
Tô Cẩn ngại ngùng : "Có thể cho cháu ngủ tạm ở đây một đêm ? Sáng mai xe, cháu sẽ ngay."
Công an lập tức hiểu ý cô, đối với yêu cầu nhỏ của cô đương nhiên từ chối.
"Được là , nhưng chỗ chúng giường chiếu."
Trên khuôn mặt lạnh đỏ ửng của Tô Cẩn thêm một nụ ơn, "Không cần giường chiếu, một cái ghế là đủ ."
Công an chỉ đưa cho cô một cái ghế, thậm chí còn chia phần bữa tối của cho cô một ít.
Sự thương cảm dành cho một , đủ để khơi dậy tất cả sự quan tâm và thiện ý từ phía đối phương.
Mà Tô Cẩn hảo thực hiện , và lợi dụng điều đó.