Tô Cẩn hít một thật sâu, nỗ lực trấn định cảm xúc phẫn nộ và bồn chồn.
Rốt cuộc vẫn là mất khống chế .
Mười mấy giây , cô lên tiếng, chỉ điều trong giọng điệu của cô hề chút phẫn nộ nào, hoặc ý dò xét, mà chỉ đơn thuần là một đứa trẻ mất cha , vì nhớ thương họ mà hỏi han chuyện.
"Trước đây tất cả đều im lặng nhắc tới sự hy sinh của ba em, nhưng giờ đây em thực sự rõ, rốt cuộc họ hy sinh như thế nào. Chú, chú là duy nhất của em, chú thể cho em ?"
Tiêu Vân Phong khi thấy hai chữ " ", sắc mặt sự đổi rõ rệt, ngay cả ánh mắt cô cũng dịu dàng hơn nhiều.
"Được , chú thể cho em , nhưng em nhè."
Tô Cẩn nặn một nụ còn khó coi hơn cả , "Em thực sự là trẻ con nữa ."
Tiêu Vân Phong thậm chí chút nuông chiều theo lời cô, "Được, trẻ con nữa . cũng thể chuyện ở đây , về nhà ."
Trời lạnh giá, chỉ mới lát thôi mà lạnh đến chịu nổi.
Tô Cẩn nóng lòng ngay lập tức, nhưng lý trí nhắc nhở cô, càng là lúc thì càng thể nóng vội.
"Đi thôi." Tiêu Vân Phong thúc giục.
Lần Tô Cẩn cúi đầu , Tiêu Vân Phong theo lưng cô.
"Ngô Ma, nấu ít nước gừng ."
Về đến nhà, Tiêu Vân Phong lập tức lệnh cho Ngô Ma.
Ngô Ma thấy khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh của Tô Cẩn, giật nảy .
Họ dự tiệc ở nhà Tiền Sư trưởng, từ đó về đây chỉ mất năm bốn phút đường, cô lạnh thành thế ?
Không dám chậm trễ, bà vội vàng bếp.
Tô Cẩn lúc còn cảm thấy lạnh, ấm lúc khiến cô cảm nhận hàn ý và sự cứng đờ .
Tiêu Vân Phong rót một cốc nước nóng đưa cho cô.
"Em khát."
"Không bảo em uống, là bảo em ủ tay đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-206-su-ti-mi-danh-cho-co.html.]
Tiêu Vân Phong đặt cốc nước tay cô.
Chẳng mấy chốc, đôi bàn tay lạnh giá của cô sưởi ấm bởi nóng tỏa từ cốc nước.
Nhìn ly nước trắng trong tay, Tô Cẩn cách nào diễn tả tâm trạng lúc .
Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ nhặt đáng kể, nhưng thể phủ nhận sự tỉ mỉ của Tiêu Vân Phong dành cho cô.
Lẽ nào tất cả những điều cũng chỉ là diễn kịch?
"Tối nay em ăn no ? Có cần bảo Ngô Ma thêm đồ ăn ?" Câu hỏi của Tiêu Vân Phong cắt ngang cơn thẫn thờ của cô.
Tô Cẩn vội vàng lắc đầu, "Em ăn no . Chú, ba em…"
"Đi quần áo, đến thư phòng tìm chú." Tiêu Vân Phong đợi cô hết, trực tiếp lệnh.
Nói xong, cũng dậy, về phòng .
Tô Cẩn lúc mới nhận vẫn đang mặc áo khoác ngoài và ủng bông, mặc dù luôn tự nhủ nên nóng vội, nhưng rốt cuộc vẫn là nóng vội .
Mười lăm phút .
Tô Cẩn bưng nước gừng, gõ cửa thư phòng.
"Vào ."
Vân Vũ
Giọng của Tiêu Vân Phong vang lên từ bên trong.
Tô Cẩn hít một , đẩy cửa bước .
Tiêu Vân Phong bàn việc, đang sắp xếp thứ gì đó.
"Chú, nước gừng đây ạ, chú uống lúc còn nóng ." Tô Cẩn ngoan ngoãn đặt bát nước gừng lên một góc bàn, nơi thể với tới.
Tiêu Vân Phong ngẩng đầu lên , "Em uống ."
"Hả?" Tô Cẩn ghét nhất là uống nước gừng, cho dù đây cảm lạnh, nhiễm hàn, cũng tuyệt đối uống nếu thể tránh .
Lời từ chối đến tận cửa miệng, nhưng nghĩ nếu uống thì sẽ còn tốn thời gian, đành nhấc bát nước gừng lên, bịt mũi, uống một cạn sạch.