"Lữ trưởng Tiêu, là cái ạ?"
Ngô Ma lấy lọ cao trị bong gân trở về phòng khách.
Tiêu Vân Phong trực tiếp đón lấy, đó nắm lấy cẳng chân nhỏ nhắn của Tô Cẩn.
Tô Cẩn thở nghẹn , theo phản xạ liền tránh .
"Em gì ?"
Tiêu Vân Phong dường như chút vui, cho cô cơ hội tránh né, đỡ lấy chân cô đặt lên sofa.
"Bôi thuốc."
Hai từ đơn giản lập tức khiến Tô Cẩn im bặt.
Thế nhưng chẳng mấy chốc cô sốt sắng : "Hay là để Ngô Ma , đừng phiền tiểu thúc ."
Ngô Ma cũng kịp phản ứng, vội vàng phụ họa: "Phải Lữ trưởng Tiêu, để là ."
"Loại t.h.u.ố.c cần xoa bóp thấm da mới , thì sẽ hiệu quả."
Tiêu Vân Phong tức là quyết định tự .
Tô Cẩn cảm giác ngu ngốc như tự lấy đá ghè chân .
Tiêu Vân Phong cuộn ống quần cô lên, lộ mắt cá chân cùng một đoạn bắp chân.
"Đau chỗ nào?"
Ngón tay nhẹ nhàng ấn vị trí mắt cá chân để xác định.
Đến nước Tô Cẩn cũng chỉ đành cố chịu đựng: "Chính là chỗ ."
Vân Vũ
"Được, ."
Tiêu Vân Phong xong, mở lọ t.h.u.ố.c , tiên bôi một ít lòng bàn tay xoa cho ấm, mới bắt đầu bôi t.h.u.ố.c cho cô.
Lòng bàn tay ấm nóng, và rõ ràng là dùng lực, từng chút một kiên nhẫn xoa bóp t.h.u.ố.c thấm da thịt cô.
Cảm giác tê tê nóng hổi truyền từ mắt cá chân Tô Cẩn, ánh mắt cô bắt đầu trở nên tự nhiên.
Trong lòng thầm niệm "nhanh nhanh kết thúc ", thậm chí dám Tiêu Vân Phong lấy một cái.
Ngô Ma bên cạnh, ánh mắt ngừng đảo qua giữa Tiêu Vân Phong và Tô Cẩn, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Chắc là tổn thương đến xương, đợi đến ngày mai nếu vẫn còn đau thì đến bệnh viện."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-166-cu-mac-ke-co-ay-di.html.]
Tiêu Vân Phong rốt cuộc cũng lên tiếng, phá vỡ bầu khí kỳ lạ khó tả trong phòng khách.
"Ừ." Tô Cẩn đáp một tiếng, một câu thừa thãi cũng dám .
Tiêu Vân Phong cũng xuống sofa, cô cúi đầu , thở dài.
"Đã trẹo chân , mấy ngày cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng ngoài nữa, ?"
Tô Cẩn thấy sự bất đắc dĩ trong câu của , vội vàng gật đầu.
Mặc dù Tiêu Vân Phong , nhưng nghĩ cô thực sự sẽ lời.
"Đi ăn cơm ."
Tô Cẩn như ân xá, "Ngô Ma đỡ cháu một chút."
Sợ rằng chậm một giây " phiền" Tiêu Vân Phong.
Dưới sự đỡ đần của Ngô Ma, cô khập khiễng về phía bàn ăn.
Lần coi như thoát .
Tiêu Vân Phong bóng lưng thon nhỏ của cô, ngoài bất đắc dĩ còn cảm giác bất lực sâu sắc.
Cô nhóc rõ ràng là cố ý trẹo chân, để tránh né cơn thịnh nộ và lời chất vấn của , mà nỡ vạch trần cô.
Thôi, dù cô cũng thực sự gặp chuyện gì, cứ mặc kệ cô .
Tô Cẩn dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa tối, và sự giúp đỡ của Ngô Ma trở về phòng.
Đợi Ngô Ma xuống lầu, Tiêu Vân Phong cũng mới đặt đũa xuống.
"Lữ trưởng Tiêu, Tiểu Cẩn phiền ."
Ngô Ma để ý thần sắc của .
Tiêu Vân Phong bình thản đáp: "Không gì."
Anh sớm quen , cô nhóc gây rắc rối cũng một hai .
Ngô Ma bồn chồn chắp tay, ngập ngừng thôi.
"Ngô Ma, bác gì cứ thẳng, với cần lo lắng."
Kể từ khi Ngô Ma theo Tô Cẩn đến nhà, bà cũng luôn chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Tiêu Vân Phong, Tiêu Vân Phong cũng sớm xem bà như nhà.