Đôi mắt của Tiêu Vân Phong sâu thẳm thấy đáy, giọng còn trầm thấp đến nghẹt thở, "Rõ ràng lớn tuổi thật , nãy thấy gọi tên của ."
Hắn mới chỉ 35 tuổi, cái tuổi già ?!
Tô Cẩn cảm thấy lạnh sống lưng, cô cảm nhận dường như càng tức giận hơn?
"Chú, em sai ."
Ngoan ngoãn nhận , chiêu luôn tác dụng.
Tiêu Vân Phong lạnh lùng chằm chằm cô, thốt một câu, "Em chuyện với ở đây, ngoài ?"
Tô Cẩn thầm rên rỉ trong lòng, xem thế nào cũng thoát .
Gặp kẻ cũng của cô, việc duy nhất cô sai là bỏ rơi Vương Lượng, nhưng đây là tài xế do Lưu Uyển Dung sai khiến, cũng liên quan gì đến cô.
"Ra ngoài ."
Nói chuyện trong phòng khách, may nếu thực sự chuyện gì còn thể cầu cứu Ngô Ma.
Tiêu Vân Phong hướng về phía cửa.
Tô Cẩn vốn còn định lữa, Tiêu Vân Phong ngoảnh đầu thúc giục một câu, "Ra đây!"
Cô đành bực dọc theo.
Hai nối gót đến chỗ cầu thang.
Tiêu Vân Phong , Tô Cẩn theo .
Khi xuống hơn nửa cầu thang, Tô Cẩn đột nhiên chân trượt, cơ thể trong chốc lát mất thăng bằng.
"A!"
Trong khoảnh khắc nhận sắp ngã, một tiếng thét chói, đó theo phản xạ nhắm chặt hai mắt.
cơn đau trong dự đoán ập đến, giây tiếp theo bộ cô ngã một vòng n.g.ự.c vững chãi.
Hả?!
Tô Cẩn vẫn nhắm chặt mắt, nhưng đôi tay thì chịu yên, bóp một cái bắp thịt cứng ngắc .
Vân Vũ
Khoảng cách giữa với quả thực vẫn khá lớn.
"Đến đường cũng nữa ?"
Tiếng chất vấn âm trầm của Tiêu Vân Phong vang lên từ phía đỉnh đầu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-165-keu-to-nhu-vay.html.]
Tô Cẩn lúc mới hoảng hốt mở mắt, đó đối diện với đôi mắt u ám mang theo chút phân vân .
"Làm em sợ c.h.ế.t khiếp! Nếu chú phản ứng nhanh, chắc chắn em lăn xuống ."
Vừa , cô vỗ vỗ n.g.ự.c một cách phóng đại, vẻ mặt hoảng hốt.
Tiêu Vân Phong định , tiếng kinh ngạc của Ngô Ma vang lên từ đầu cầu thang.
"Tiêu Lữ trưởng, tiểu Cẩn, các đây là…"
Nhìn Tô Cẩn đang Tiêu Vân Phong ôm trong lòng, bà thực sự chấn động.
Tô Cẩn lúc mới nhận tư thế của họ lúc dễ gây hiểu lầm thế nào, vội vã thoát khỏi vòng tay của Tiêu Vân Phong.
chân chạm đất, liền lộ vẻ mặt đau đớn.
"Xì ~~ Chú, chân em hình như trẹo ."
Cô nhăn mặt, Tiêu Vân Phong đáng thương ủy khuất.
Tiêu Vân Phong lập tức cúi kiểm tra mắt cá chân cô.
Tay mới chạm , cô đau đến mức kêu "oa oa" t.h.ả.m thiết.
Tiêu Vân Phong nhíu chặt mày, đó ôm ngang eo bế cô lên.
Tô Cẩn chỉ cảm thấy một cái "chóng mặt hoa mắt", bộ treo lên .
Mặt cô ửng đóng một cách tự nhiên.
Bước chân Tiêu Vân Phong vững, xuống hết cầu thang, cẩn thận đặt cô lên ghế sô pha.
Ngô Ma cũng dọa sợ, vội vàng tiến đến gần, "Tốt như trẹo chân chứ?"
Tiêu Vân Phong : "Trong tủ bên trái thư phòng của cao trị trật đả tổn thương, Ngô Ma, bà giúp lấy ."
Ngô Ma đáp "", lập tức lấy.
Tô Cẩn vẻ mặt lo lắng và quan tâm của Tiêu Vân Phong và Ngô Ma, đột nhiên cảm thấy hối hận.
"Chỉ là trẹo một cái thôi mà, ."
Tiêu Vân Phong cô, "Vậy nãy em kêu to như ?"
Tô Cẩn đến câm miệng, đàn ông chính là như , rõ ràng cũng quan tâm đến cô, nhưng lời thể nghẹn c.h.ế.t.