Chiều tà.
Suốt cả buổi chiều, Tô Cẩn càng nghĩ càng thấy .
Lúc đầu, cô phát hiện ánh mắt của vị Khổng Sư Phụ chút khác thường, còn tưởng rằng đang nuôi ý đồ nào đó.
sự xuất hiện của Nghị Lập Tân khiến cô phủ nhận suy nghĩ .
Khi Nghị Lập Tân hại Lưu Uyển Dung, Khổng Sư Phụ tránh thật xa.
Vân Vũ
Ngay cả khi Nghị Lập Tân đuổi theo Lưu Uyển Dung, cũng bước lên can ngăn.
Vậy mà tại khi Nghị Lập Tân tay với cô, thể liều mạng đến , thậm chí tiếc dùng tàm tay để đoạt lấy con dao?
Còn lúc cô hỏi tên , tại đặc biệt về phía Vương Lượng?
Đây tuyệt đối là một hành động vô ý.
Xem cô tìm cơ hội, gặp riêng vị Khổng Sư Phụ một mới .
"Tiêu Lữ trưởng, về !"
Dưới lầu vang lên giọng của Ngô Ma.
Tô Cẩn lập tức thu liễm tâm tư, lấy tinh thần.
Hôm nay cô ngoài xảy chuyện như , Tiêu Vân Phong sẽ nổi cơn thịnh nộ thế nào.
Vì , cô lập tức đưa một quyết định trọng đại.
Đó là... tối nay xuống ăn cơm nữa, tránh lúc nào lúc đó.
Có lẽ đến ngày mai, Tiêu Vân Phong cũng chẳng còn sức mà tính sổ với cô.
cái tính toán nho nhỏ đó của cô đập tan chỉ vài giây, bên ngoài vang lên tiếng Tiêu Vân Phong đang lên lầu.
Âm thanh đôi giày da giẫm lên bậc thang khiến Tô Cẩn tim đập chân run.
Giây tiếp theo, cô tự cuộn chặt trong chăn, phong ấn giường.
Một lát , tiếng bước chân phòng.
Cô bắt đầu hối hận, tại lúc nãy đóng cửa khóa nhỉ?
Sau khi bước , những gì Tiêu Vân Phong thấy là một cục chăn phồng lên giường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-164-mat-day-du-mong.html.]
Vốn dĩ trong lòng còn chút nóng giận, nhưng trong giây phút cũng đều sự bất lực thế.
"Tiểu Cẩn?"
Hắn gọi một tiếng tên cô, dường như đang xác định xem cô ngủ .
Tô Cẩn nhăn mặt nhăn mày, cứng đờ , dám phát một chút động tĩnh nào.
Tiêu Vân Phong hỏi: "Ngủ hả? Tự cuộn chặt như , sợ thiếu oxy ?"
Tô Cẩn tiếp tục giả vờ ngủ say.
"Được thôi, nếu em ngủ , thì ngày mai chuyện ." Tiêu Vân Phong lẩm bẩm, đủ để trong chăn thấy rõ ràng.
Lời dứt, tiếng bước chân rời vang lên, cửa phòng đóng .
Tô Cẩn vểnh tai ngóng động tĩnh bên ngoài.
Cẩn thận đợi thêm một lúc lâu, cô thở phào nhẹ nhõm, mới kéo chăn .
"Tiêu Vân Phong thật là càng ngày càng đáng... đáng... đáng... ực..."
Nhìn thấy Tiêu Vân Phong - đáng lẽ rời , giờ đang dựa đầu giường, lời càu nhàu phía của cô lập tức biến thành lắp, cuối cùng chỉ còn hoảng sợ nuốt nước bọt.
"Tiêu Vân Phong?" Tiêu Vân Phong khoanh tay ngực, chân mày nhướng cao, lặp cách xưng hô lúc nãy của cô đối với .
Tô Cẩn mà nước mắt, ?
Tên lão hồ ly dám lừa cô!!
"Hơ hơ, ha ha. Tiểu... tiểu thúc, gì ? Vô cớ gọi tên gì thế?"
C.h.ế.t tiệt, lưỡi cũng còn linh hoạt nữa .
Khóe miệng Tiêu Vân Phong nhếch lên một nụ , rõ ràng là đang , nhưng khiến cô cảm thấy rùng .
"Ý là, nào đó gan lớn đến mức trực tiếp gọi tên ."
Tô Cẩn lắc đầu như bổ củi, chỉ thiếu khắc ba chữ "Không em" lên trán.
"Tiểu thúc, lớn tuổi , tai còn tinh nữa ? Ở đây gì ai trực tiếp gọi tên chứ!"
Cô xem như liều , chỉ cần mặt đủ dày, ắt sẽ tránh một trận đòn.