“Tô Cẩn, chúc mừng cô nhé, rốt cuộc cũng thể tìm Chu Chấn Hưng !”
Đôi khi Tô Cẩn thực sự khâm phục Vương Hồng Anh, tin tức của cô thể linh thông đến ?
Cô đợi cả một tuần, mãi đến hôm qua huyện mới phê duyệt giấy tờ, tối qua trưởng thôn đưa cho cô giấy giới thiệu của thôn, mà sáng nay Vương Hồng Anh .
“Chẳng gì đáng chúc mừng cả.” Đây tuyệt đối là lời thật lòng của Tô Cẩn.
Vương Hồng Anh chỉ cho là cô đang giữ ý, rốt cuộc thể rời khỏi cái xó nghèo khổ , còn lên nông trại đúng giờ đúng điểm nữa, đương nhiên là chuyện đáng chúc mừng.
“À, , vẫn nhà cô Chu Chấn Hưng đang quân ngụ ở cơ?”
Cô mà , họ còn cơ hội gặp nữa .
Tô Cẩn khẽ mím môi, “Kinh thành.”
Vương Hồng Anh sững sờ, hai mắt trợn tròn, rõ ràng là chấn động.
“Trời ạ! Vậy là cô sắp Kinh thành hả? Kinh thành á?!”
Đến khoảnh khắc mà ghen tị thì tuyệt đối là giả dối, đó là Kinh thành đấy, nơi bao mơ ước đặt chân đến!
Tô Cẩn đương nhiên hiểu suy nghĩ của cô , bình tĩnh bổ sung: “Cũng coi như là vùng Kinh thành thôi, nhưng doanh trại quân đội chắc là ở ngoài vùng ngoại ô.”
“Vậy cũng là Kinh thành mà! Sao cô bé thể trầm tĩnh đến ? Nếu là , ba năm tòng quân , nào cần chịu khổ cực thế !”
Vương Hồng Anh kích động thôi, đây chỉ cảm thấy Tô Cẩn quá lương thiện, giờ mới phát hiện cô đơn giản là ngốc quá.
Bao nhiêu tri thức thanh niên hạ hương đều háo hức ở thành phố, mà cô cơ hội đến Kinh thành, chẳng xem gì.
Tô Cẩn cảm thấy việc đến Kinh thành là chuyện lành gì, chỉ là bây giờ bắt buộc thôi.
“Cô mua vé xe ? Tiền đủ ? Không đủ thì đây còn một ít!” Vương Hồng Anh chủ động , thật lòng đối với cô.
Tô Cẩn : “Cảm ơn chị Vương, nhưng cần .”
Trước đây mượn tiền của cô vẫn trả, tình cảm của cô, cô ghi nhớ trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-15-len-duong.html.]
“Cô cứ đặt vé chuyến tàu nhanh nhất, để tránh chuyện đêm dài lắm mộng!” Vương Hồng Anh thực sự lo sốt vó lên cho cô.
Hai ngày Triệu Chí Hổ cũng xuất viện trở về thôn, dù trưởng thôn cảnh cáo , nhưng với tính cách nhỏ nhen trả thù bằng , chắc chắn sẽ buông tha.
Lần Tô Cẩn đáp một tiếng, “Vâng.”
là thể để đêm dài lắm mộng.
Hai ngày .
“Tiểu Cẩn, trong bọc bánh và dưa muối, đói thì ăn dọc đường. Với , một bức thư cho Chấn Hưng, con mang sang đưa cho Chấn Hưng.”
Lưu Quế Chi cả đêm chợp mắt, nhắc nhắc với Tô Cẩn.
Tô Cẩn tiếp nhận bức thư bà , thực cũng chỉ là một tờ giấy gấp gọn .
“Mẹ, chữ, bức thư là…”
Vân Vũ
“Mẹ nhờ Nhị Hổ T.ử hộ, con cũng đừng xem nữa, cứ đưa cho Chấn Hưng là .” Lưu Quế Chi đặc biệt dặn dò.
Tô Cẩn thêm một lời nào, trực tiếp nhét bức thư túi áo.
“Con đến đó nhất định bao dung với Chấn Hưng nhiều hơn, cùng Chấn Hưng chung sống thật .”
Những lời Lưu Quế Chi nhiều , nhưng trong lòng vẫn luôn yên.
“Con sẽ .” Tô Cẩn vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, cho đến khi thợ lái máy kế bên thúc giục.
Từ thôn đến huyện lịy hơn hai mươi dặm, trưởng thôn đặc biệt sắp xếp cho chiếc máy kéo duy nhất của thôn chở cô .
Tô Cẩn lên máy kéo, Lưu Quế Chi cuối cùng cũng đỏ mắt gì nữa.
Pằng pằng pằng!
Âm thanh máy kéo phát lớn.
“Tiểu Cẩn, con gặp Chấn Hưng bảo lập tức về, thắp nén hương cho bố con !” Lưu Quế Chi cuối cùng oà , theo chiếc máy kéo càng lúc càng xa.