Thập Niên 70: Thủ Trưởng Lạnh Lùng, Cưng Chiều Cô Vợ Tri Thức - Chương 132: Đánh cũng không nỡ

Cập nhật lúc: 2025-12-07 05:04:30
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Việc Tô Cẩn trở về chỉ trong khu tập thể quân đội đều , mà ngay cả bên Quân khu cũng ít chấn động.

Lý Hồng Hải càng là ngay trong thời khắc đầu tiên, tìm gặp Tiêu Vân Phong để hỏi thăm tình hình.

Khi trong ba bốn năm Tô Cẩn biến mất, là do hạ hương, và mất trí nhớ, ông chỉ cảm thấy thật khó tin.

Giờ thấy bộ dạng ưu sầu của Tiêu Vân Phong, đại khái cũng thể hiểu tâm trạng của .

"Lần trở về đổi lớn, chỉ tâm hồn hoang dã hơn, mà còn đối đầu với . Hôm qua cô thậm chí còn bảo đ.á.n.h cô !"

Tiêu Vân Phong đến đoạn , đơn giản là vô cùng bất lực.

Hôm qua nếu "chạy nhanh", e rằng tình hình sẽ trở nên vô cùng tồi tệ.

Lý Hồng Hải xuống bên cạnh, cũng theo đó nhíu mày, "Chuyện gì xảy ?"

Tiêu Vân Phong đơn giản kể sự việc xảy hôm qua, " chỉ thể ngoan ngoãn một chút, đừng ở ngoài cùng mấy tiểu t.ử khốn nạn như Quản An náo loạn nữa. Cô những cảm thấy , ngược còn bày thái độ mặc kệ trừng phạt. thật sự sắp c.h.ế.t mất!"

trải qua một đêm điều chỉnh, giờ , vẫn cảm thấy hừng hực khí thế.

Lý Hồng Hải xong hiểu, chút thông cảm , "Đừng tức giận nữa. Đứa trẻ lớn , suy nghĩ riêng của bản là chuyện bình thường. Huống chi đây là con gái."

"Đứa lớn nhà đều kết hôn , thỉnh thoảng vẫn tức giận đây. giờ cũng ít can thiệp chuyện của chúng nó hơn , mặc kệ chúng nó , cũng buông tay thôi."

Tiêu Vân Phong gò má căng cứng, đạo lý đương nhiên đều hiểu, chỉ là tình hình hiện tại thể yên tâm để cô nhóc ngoài tự lập .

"Dù thì bây giờ cứ gì, cô cũng . còn thể gì nữa, đành mặc kệ cô thôi. Nếu , cô động đến tà niệm gì, biến mất thêm vài năm nữa, cũng chịu nổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-132-danh-cung-khong-no.html.]

"Hừ hừ. Nghe , quả thật chút chua xót của một cha già đấy." Lý Hồng Hải nhịn nổi buông lời trêu chọc, nhưng hơn bất kỳ ai, ông hiểu rõ những năm qua Tiêu Vân Phong thật sự bỏ nhiều để thể chăm sóc Tô Cẩn thật .

Có thể đối với một quan hệ huyết thống nào, đến mức tỉ mỉ, chu đáo như , đều là đáng để khâm phục.

"Quan trọng là bây giờ căn bản trong lòng cô đang nghĩ gì." Đây mới là điều khiến Tiêu Vân Phong cảm thấy bất lực nhất, "Và cô cũng với ."

Trước đây cô nhóc như thế.

"Có do quá nghiêm khắc, dọa cô sợ ? Cô mất trí nhớ , nhớ cuộc sống đây của hai , chắc chắn sẽ cái tính cách lạnh lùng của dọa sợ đấy."

Lý Hồng Hải cho rằng khả năng cao, xét cho cùng bản Tiêu Vân Phong vốn kiểu bề ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp, mà là thứ lạnh thật sự, từ ngoài trong.

"Nếu thì bảo đ.á.n.h cô chứ."

Vân Vũ

Hành động , đủ để lên ấn tượng của trong lòng cô nhóc .

Tiêu Vân Phong càng cảm thấy bực bội, bao nhiêu năm nay, cũng chỉ một duy nhất vì quá tức giận, mới đ.á.n.h lòng bàn tay cô .

Đó là năm cô mười ba tuổi, Quản An và lũ trẻ dụ dỗ ngoài xuống sông mò cá. Kết quả, cá , còn suýt nữa thì c.h.ế.t đuối sông.

Chỉ là khi đ.á.n.h xong, thấy bộ dạng oan ức, cố nén nước mắt của cô, lúc đó hối hận, và thầm thề trong lòng, dù cô phạm lớn đến , cũng sẽ tay nữa.

"Anh nên thế nào?"

Đánh thì nỡ, mắng thì mắng .

Anh một câu, cô nhóc tới ba câu chờ sẵn để phản bác, quả thật là quá khó .

Loading...