Tôn Hằng ngơ ngác đến mức thể ngơ ngác hơn nữa, xung quanh chỉ còn mỗi sừng sững tại chỗ, căn bản chuyện gì xảy ?
Trước khi kịp định thần, bên phía Quản An bảy tám vây kín , bắt đầu một trận đòn tập thể.
Tôn Hằng quả thực thể cường tráng chút thủ đoạn, nhưng cho dù giỏi đến , cũng thể đ.á.n.h nhiều như .
Sau vài đường quyền kháng cự ngắn ngủi, đành hai tay ôm đầu, thụ động hứng chịu đòn.
"Lý Hàn, các mau đây giúp một tay !"
Dù đang đánh, vẫn quên gọi những phe .
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Hắn phản bội ?!
Lý Hàn gọi tên, thì như trời trồng tại chỗ, ánh mắt hướng về phía Tô Cẩn.
Xác nhận Tô Cẩn hề ý định lệnh ngừng tay, đành đưa mắt Tôn Hằng với ánh mắt áy náy và bất lực.
Bọn họ cũng giúp lắm chứ, nhưng bọn họ dám !
Ai mà chẳng trêu, trêu chọc Tô Cẩn, còn những lời nên .
Quản An, Tiền Vĩ và Ngô Mãng tay nặng với Tôn Hằng, cuối cùng đ.á.n.h cho Tôn Hằng mặt mày biến dạng, kêu la om sòm.
Vương Lượng cạnh Tô Cẩn thấy nữa, lên tiếng nhắc nhở: "Đủ đó, đ.á.n.h nữa thì sợ mất mạng mất."
Nhiệm vụ của là bảo vệ Tô Cẩn, nên loại chuyện thường sẽ tùy tiện nhúng tay, nhưng giờ lên tiếng .
Tô Cẩn lúc mới thong thả lên tiếng: "Quản An, mấy đứa, thôi ."
Lời của cô vô cùng hiệu nghiệm, những mới lên hứng thú đ.á.n.h đ.ấ.m ở giây , ngay giây đều dừng tay hết.
Lúc , Tôn Hằng nửa quỳ đất, khuôn mặt sưng vù chẳng khác gì đầu heo.
Tô Cẩn thấy mà nhíu mày, nghiêm giọng với Quản An bọn họ: "Mấy tay cũng nặng quá , thể đ.á.n.h thành nông nỗi ? Mọi đều là láng giềng láng giềng với , gì thể cho rõ ràng? Chúng lấy lý phục !"
Ừm~~
Cơ khóe miệng Vương Lượng ngừng co giật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-122-bi-danh-thanh-chau.html.]
Nếu chính mắt chứng kiến tất cả, thực sự tin những lời dối của cô nhóc .
Nếu cô thực sự lấy lý phục , thì để Tôn Hằng đ.á.n.h t.h.ả.m như .
Quản An là đầu tiên trở về bên cạnh Tô Cẩn, vươn vai vặn vẹo cánh tay vung quá nhiều.
"Cẩn tỷ, là chúng em nóng nảy, tuyệt đối dám nữa!"
Vân Vũ
Tiền Vĩ vui vẻ : "Kỳ thực cũng trách bọn , đứa đáng đ.á.n.h lắm!"
Những khác thì đứa nào đứa nấy vênh váo, từ đến giờ từng thỏa mãn kiêu ngạo đến thế.
Lần Tôn Hằng thực sự đ.á.n.h thành cháu !
"Các ngươi... các ngươi quá đáng lắm!" Tôn Hằng đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, xé xác những thành ngàn mảnh.
Tô Cẩn thèm để ý đến , mà ánh mắt về phía Lý Hàn bọn họ.
Mấy Lý Hân cảm nhận ánh mắt của cô, đều sợ hãi, chủ động đặt những con thú săn xuống đất.
"Cẩn tỷ, chuyện liên quan gì đến bọn em, mấy con thú trả cho các ."
Sợ rằng chậm một giây sẽ Tô Cẩn nhắm .
Tô Cẩn tán thưởng: "Vẫn là mấy đứa điều, đều hòa thuận sống với nhé."
Lý Hàn gật đầu như tằm ăn rỗi, nào dám nửa câu .
Tôn Hằng tức giận đau đớn, lúc ở đầu ngõ đến.
"Các đang gì ở đây ?"
Âm thanh ẩu đả lúc nãy cùng với tiếng hét của Tôn Hằng quá lớn, trực tiếp thu hút cảnh vệ trong khu tập thể tới.
Mọi thấy tình hình , dường như đồng lòng, hai lời, đầu bỏ chạy.
Giây lát , chỗ cũ chỉ còn sáu bảy , bao gồm cả Tôn Hằng đ.á.n.h đến mức khó khăn.
Tô Cẩn chạy, Quản An bọn họ đương nhiên cũng đều ở hết.