Thập Niên 70: Thủ Trưởng Lạnh Lùng, Cưng Chiều Cô Vợ Tri Thức - Chương 114: Điều kiện tiên quyết là anh có thể nhìn thấy em

Cập nhật lúc: 2025-12-07 05:04:11
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Vân Phong luôn thể chỉ bằng một câu , khiến Tô Cẩn câm nín lời nào.

cô chỉ im lặng hai giây, giật lấy chiếc khăn.

"Em trẻ con nữa, em thể tự lau ."

"Đừng động đậy. Nước tóc ướt chăn đệm, phiền Ngô Ma lên đấy."

Mặc dù Tô Cẩn thấy mặt của Tiêu Vân Phong, nhưng giọng điệu ngang ngược quả thực giống hệt trong ký ức.

Không thể thắng , đành để mặc .

Kỳ thực, lúc khi Tô Cẩn còn nhỏ hơn, Tiêu Vân Phong đôi lúc cũng chăm sóc cô như , nhưng đó là chuyện từ lâu, lâu .

Bàn tay Tiêu Vân Phong mạnh mẽ, dù cố kiểm soát, nhưng Tô Cẩn vẫn thể cảm nhận lực của .

Hơn nữa, cũng giỏi những việc , bất cẩn một chút là thể giật tóc cô.

, cô vẫn một cảm giác yên tâm.

Cảm giác , ngoài cha , thì chỉ thể tìm thấy từ mà thôi.

"Được ."

Động tác của Tiêu Vân Phong dừng theo lời , đó đem khăn trả phòng vệ sinh.

Tô Cẩn sờ tóc , dù khô hẳn, nhưng quả thực khá hơn lúc nãy nhiều.

"Tiểu thúc, tìm em việc gì ?"

Thái độ của cô chỉ hơn nhiều, mà ngay cả cách xưng hô cũng trở như xưa.

Trong mắt Tiêu Vân Phong thoáng một tia bất ngờ lướt qua, "Rốt cuộc cũng chịu gọi là tiểu thúc hả?"

Tô Cẩn cảm thấy , tự biện minh cho , "Không em lễ phép, mà là đó ai với em, bản cũng mà? Hơn nữa lúc ăn cơm, cũng xưng hô thế nào cũng mà."

Tiêu Vân Phong lạnh lùng một tiếng, "Đừng vô lý. Mỗi em gặp , đều như chuột thấy mèo , cơ hội để ?"

"Ai là chuột, cũng mèo!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-thu-truong-lanh-lung-cung-chieu-co-vo-tri-thuc/chuong-114-dieu-kien-tien-quyet-la-anh-co-the-nhin-thay-em.html.]

Tô Cẩn phùng má phản bác, cố gắng hết sức để tỏ "dữ" mặt .

Hắn mèo, mà là hổ.

Một con hổ ăn thịt !

"Em trốn, chỉ là mất trí nhớ thôi, cho em thời gian thích nghi chứ."

nhanh tự tìm cho một lý do hợp lý.

Tiêu Vân Phong lười tranh cãi với cô về những chuyện , cho dù cô mất trí nhớ là gì nữa, cũng sẽ đổi cuộc sống của họ hiện tại và .

"Em một công việc gì ?"

Không bất kỳ dẫn dắt nào, trực tiếp hỏi.

Lưu Lệ Sa vài câu cũng đúng, tiểu yêu đầu lớn , tâm tính cũng phóng khoáng hơn, thà để cô việc gì đó còn hơn là để cô ở trong khu gia thuộc lẫn lộn với ba đứa nhóc Quản An, Ngô Mãnh, Tiền Vĩ .

"Hả?"

Chủ đề đổi quá nhanh, Tô Cẩn sửng sốt chằm chằm , giả vờ tỏ bất ngờ.

Tiêu Vân Phong tiếp tục : "Em gì, đều thể sắp xếp cho em. Nếu em tiếp tục học, cũng ."

Anh nhớ thành tích học tập đây của cô vẫn khá , học sâu hơn là một lựa chọn tồi.

"Muốn gì cũng ?" Tô Cẩn thận trọng xác nhận.

Tiêu Vân Phong gật đầu, hẳn là việc gì sắp xếp , chỉ cần bản cô thích.

Tô Cẩn lập tức : "Thế giới rộng lớn như , em xem một chút, ?"

Vân Vũ

Tiêu Vân Phong khuôn mặt đầy toan tính nhỏ nhắn của cô, giơ tay búng một cái trán cô.

dùng sức, nhưng Tô Cẩn vẫn đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, ôm lấy chỗ búng với vẻ mặt phóng đại trừng trừng .

"Anh mà, em gì cũng ."

Tiêu Vân Phong thẳng thắn : "Điều kiện tiên quyết của ' gì cũng ' là, ở nơi thể thấy em."

 

Loading...